Chương trước
Chương sau
Nhưng mà trong lòng Tô Khang Thành lại không sao vui vẻ được, đồng thời vô thức liếc nhìn những gia chủ khác.
Rõ ràng ông ta theo lời dặn dò của Trương Mông hạ độc Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch vốn dĩ cũng đã có dấu hiệu trúng độc rồi, thế nhưng ai mà ngờ được đột nhiên là bình phục như thường, bản thân Tô Khang Thành cũng không cách nào hiểu được rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
“Thi đấu đã kết thúc rồi đúng chứ, mấy người còn không tuyên bố kết quả nữa sao?”
Thấy mọi người ai nấy đều lộ vẻ mặt khiếp sợ, Tô Tử Mạch không nhịn được mở miệng thúc giục.
Lúc này Trương Mông mới hồi thần lại, vẻ mặt rõ ràng là rất miễn cưỡng nói: “Trận thi đấu cuối cùng Tô Tử Mạch của Tô gia chiến thắng, ta tuyên bố người thắng thi đấu gia tộc lần này là Tô Tử Mạch.”
Lúc Trương Mông tuyên bố tin này xong, bản thân Tô Tử Mạch ngược lại lộ vẻ bình tĩnh, kết quả như vậy nằm trong dự đoán của nàng, cũng chẳng có gì là vui vẻ.
Ngược lại biểu cảm cũng đám người trong Tô gia lại rất đáng nghiền ngẫm, rõ ràng là Tô Tử Mạch thay Tô gia thắng vinh quang của đệ nhất gia tộc, thế người người Tô gia thoạt nhìn lại không vui mừng đến vậy.
Sắc mặt đám người Tô Vô Sương u ám không thôi, lần này Tô Tử Mạch nổi lên giành được vị trí đầu tiên, sự ghen ghét của các nàng dành cho Tô Tử Mạch lại tăng thêm vài phần.
Về phần Tô Khang Thành lúc này càng thấp thỏm không thôi, sợ người của tứ đại gia tộc đến gây phiền phức cho ông ta.
Ngay lúc trong lòng Tô Khang Thành tuột dốc không phanh Tô Tử Mạch lại đi đến đến trước mặt ông ta, Tô Khang Thành cố gắng trấn định nói: “Tử Mạch con làm tốt lắm, lần này nhờ có con thay ta làm vẻ vang Tô gia chúng ta.”
Tô Khang Thành ngoài miệng khen Tô Tử Mạch, mà trong lòng lại đang hối hận đến không xong, lúc này cười còn khó coi hơn khóc.
Ánh mắt Tô Tử Mạch nhìn Tô Khang Thành sáng quắc: “Chuyện lúc trước ngươi đồng ý với ta không quên đó chứ, ta đã giữ lời hứa thắng được vị trí đầu trong thi đấu gia tộc, không phải ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi đó sao.”
“Hả lời hứa gì?”
Vẻ mặt Tô Khang Thành kinh ngạc không hiểu, Tô Tử Mạch thấy thế nhướng mày nói: “Ngươi nói nếu như ta có thể thắng được vị trí đứng đầu trong thi đấu gia tộc sẽ để ta đến gặp lão tổ tông Tô gia, không phải ngươi muốn quỵt đấy chứ.”
Tô Tử Mạch nhắc nhở xong lúc này Tô Khang Thành mới phản ứng lại, vội gật đầu đáp: “Chuyện này thì đương nhiên, chuyện bản gia chủ đã hứa tất nhiên sẽ không nuốt lời, đợi đến lúc về rồi sẽ để con đến đi gặp lão tổ tông.”
Có được sự cam đoan của Tô Khang Thành lúc này Tô Tử Mạch mới yên lòng, tiu rằng lần này nàng tham gia thi đấu gia tộc đã đánh cược rất nhiều, nhưng mục đích quan trọng nhất chính là vì gặp được lão tổ tông của Tô gia.
Chỉ có gặp được lão tổ tông mới có thể biết được trước lúc phụ thân lâm chung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái này đối với Tô Tử Mạch mà nói là chuyện quan trọng ưu tiên hàng đầu trước mắt.
Sau khi đoàn người trở lại Tô gia, Tô Tử Mạch càng không đợi được nữa mà tìm đến Tô Khang Thành, Tô Khang Thành vừa thấy Tô Tử Mạch đến đã biết được ý Tô Tử Mạch đến gặp là gì.
Không đợi Tô Tử Mạch mở miệng Tô Khang Thành đã đoạt lời nói trước: “Tử Mạch trước tiên con đừng vội, lão tổ tông đang bế quan tu luyện không phải muốn gặp là gặp được, như vậy con trước cứ trở về đợi một chút, sáng sớm mai ta sắp xếp cho con đi gặp lão tổ tông.”
“Ngươi chắc chứ? Nếu sáng mai ngươi lại tìm một lý do qua loa đại khái nào đó cho qua chuyện thì sao.”
“Chuyện này ta còn có thể lừa con được nữa sao, dầu gì ta cũng là gia chủ Tô gia, lời đã nói ra chắc chắn không đổi.”
Tô Tử Mạch nghe vậy nghiêm mặt nói: “Được, vậy ta tin ngươi lần cuối, nếu như ngày mai ngươi còn qua quýt nữa thì đến lúc đó đừng trách ta không khách khí.”
Sau khi nói xong Tô Tử Mạch lập tức xoay người rời đi, thấy bóng lưng Tô Tử Mạch đã rời xa, nụ cười trên mặt Tô Khang Thành lập tức biến mất, hai mắt chứa đầy sự tàn nhẫn.
“Tô Tử Mạch để ngươi tạm thời đắc ý, lão tổ tông há có thể để ngươi muốn gặp thì gặp, cho dù có gặp thì cũng không đến lượt được ngươi gặp.”
Sau đó Tô Khang Thành đến một ngọn núi hoang sau cách Tô gia không xa, trong ngọn núi hoang cằn cỗi này, không có dấu vết của sinh vật sống ngoại trừ một vài cây rừng trơ trụi.
Chỉ là sau khi Tô Khang Thành đến núi sau, dường như đã quen đường, trực tiếp đi vào một hang động.
“Tiếu Tiếu con có ở đây không? Phụ thân đến thăm con đây.”
Sau khi Tô Khang Thành vào trong hang động thì khẽ hô lên, một lúc sau, một bóng người nhanh nhẹn chạy về phía Tô Khang Thành.
Đợi đến khi bóng người đó đứng trước mặt Tô Khang Thành, thế nhưng lại là một thiếu nữ mười sáu tuổi sắc mặt tái nhợt dáng người yểu điệu mặc váy màu hồng.
“Phụ thân người đến rồi, người có mang thứ con cần đến không?”
Ánh mắt của thiếu nữ nhìn vô cùng dễ chịu, chỉ là vừa mở lời đã vô cùng lạnh lẽo, ngay cả nói với phụ thân ruột cũng cực kỳ lạnh lùng.
Nếu không phải nghe được nàng ta gọi Tô Khang Thành một tiếng phụ thân, người bên ngoài chắc chắn không thể ngờ được đến là quan hệ cha con.
Tô Khang Thành tựa hồ sớm đã quen với việc này, cười nói với thiếu nữ: “Tiếu Tiếu, lần này phụ thân tìm đến con là có chuyện quan trọng cần nói với con, không phải lần trước con nói con tu luyện vào bình cảnh, cần bí tịch tổ truyền Tô gia chúng ta mới có thể đột phá sao?”
“Đúng vậy, lẽ nào người biết bí tịch để đâu.”
Thiếu nữ nghe thấy Tô Khang Thành nhắc đến bí tịch xong, cuối cùng cũng có một tia sắc thái trong đôi mắt lãnh đạm, thậm chí giọng nói cũng hơi cao lên một chút.
Tô Khang Thành vừa nghe xong gật đầu nói: “Đúng vậy, đan hà bí tịch đang trong tay lão tổ Tô gia.”
“Vậy người còn đứng ngây đó làm gì mau dẫn con đi gặp lão tổ tông.”
Giọng điệu thiếu nữ có phần như ra lệnh, Tô Khang Thành lại không hề tức giận, ngược lại kiên nhẫn giải thích: “Tiên Tiên trước con đừng vội, con là chính là đứa con có thiên phú cao nhất trong mấy đứa con của ta, tu vi của con từ nhỏ đã vượt xa những người đồng trang lứa, cho nên ta mới nhẫn tâm để con lại trong sơn động dốc lòng tu luyện, tránh cho thế giới bên ngoài làm phiền đến con.”
“Những lời này người không cần nói với con, đây là con cam tâm tình nguyện không liên quan gì đến người, bây giờ con đã là linh tôn cửu giai, nếu như có đan hà bí tịch chắc chắn con có thể đột phá tấn cấp linh thánh, mục tiêu của con là trở thành linh hoàng mạnh mẽ nhất, vì lý tưởng này dù có phải trả cái giá như thế nào cũng đáng.”
Dã tâm trong mắt thiếu nữ không hề che dấu, vẻ mặt Tô Khang Thành đầy sự tán thưởng nói: “Tốt, không hổ là con gái của Tô Khang Thành ta, vốn dĩ lão tổ tông đang bế quan bình thường khó mà gặp được, có điều mấy người gần đây vừa hay là thời gian lão tổ tông xuất quan mỗi năm, cơ mà có lẽ sẽ còn một người đi cùng con.”
“Hửm, ai đi cùng con? Người đó cũng vì đan hà bí tịch sao?”
Vừa nghe Tô Khang Thành nói có người đi cùng nàng ta, vẻ mặt của thiếu nữ đã trở nên đằng đằng sát khí.
Tô Khang Thành thấy vậy vội giải thích: “Tiếu Tiếu, con đừng lo lắng, người này con cũng quen, chính là Tô Tử Mạch.”
Nghe được ba chữ Tô Tử Mạch, biểu cảm của thiếu nữ lập tức tràn đầy khinh miệt nói: “Phế vật Tô Tử Mạch có tư cách gì đi gặp lão tổ tông, đi cùng nàng ta chính là sự sỉ nhục đối với con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.