Chương trước
Chương sau
Lúc Tô Tử Mạch đang vui sướng vì tu vi của mình tăng lên thì trên trời đột nhiên lóe lên một tia sáng màu trắng, cùng lúc đó một cuốn sách cổ cũ nát rơi xuống trước mắt Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nhìn thấy vậy sửng sốt một lúc rồi mới đột nhiên phản ứng lại, đây không phải là công pháp cất giấu trong cảnh giới chứ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tô Tử Mạch nhanh chóng cầm cuốn sách cổ lên mở ra xem, lúc đang mở sách cổ đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy một loạt thông tin tràn vào đầu mình.
Lúc Tô Tử Mạch tỉnh dậy cuốn sách cổ trong tay đã biến mất không thấy đâu rồi, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Lúc này trong đầu Tô Tử Mạch lóe lên một ý nghĩ, rất nhanh những thông tin vừa xuất hiện lúc nãy đã lần nữa hiện lên trong đầu nàng, cùng lúc đó Tô Tử Mạch cũng cảm nhận được tu vi đột phá vừa rồi lại có dấu hiệu bắt đầu đột phá nữa rồi.
Điều này khiến Tô Tử Mạch cảm thấy vô cùng hưng phấn, nàng ngồi yên tại chỗ tiếp tục tu luyện.
Lúc Tô Tử Mạch thực sự chăm chú bắt đầu tu luyện, những thông tin trong đầu trở nên càng ngày càng rõ ràng hơn, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng hiểu được công pháp cất giấu trong cảnh giới này rốt cuộc là cái gì.
Đây là loại công pháp thần kỳ gọi là Thăng linh lục, loại công pháp này khác Vô ngân quyết, là công pháp một lần.
Tuy nhiên có thể đảm bảo rằng người sau khi tu luyện đạt được công pháp sẽ thành công được tấn cấp một lần, nhưng mà tu vi tấn cấp một lần không cố định.
Nếu tư chất đủ mạnh mẽ đủ may mắn thì một lần có thể tấn cấp lên ba đến năm cấp cũng không phải là không thể, nếu tư chất bình thường, không đủ may mắn thì chỉ có thể tăng một cấp mà thôi.
Tô Tử Mạch không biết tu vi của bản thân rốt cuộc là có thể tăng lên được bao nhiêu, mãi cho đến khi hoàn toàn tu luyện xong Thăng linh lục thì đáp án của vấn đề này cuối cùng mới được giải đáp.
Tu vi của Tô Tử Mạch trực tiếp tăng từ linh tôn cấp năm vừa rồi lên đến linh tôn cấp chín, khoảng cách để đạt đến linh thánh chỉ còn một bước nữa thôi.
Sau khi mở mắt ra Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lúc tu vị của nàng được tấn thăng thì tinh thần cũng trở nên tốt hơn nhiều, ngay cả ngũ quan cũng trở nên nhạy bén hơn trước.
Nhưng sau khi vui vẻ qua đi, Tô Tử Mạch cũng bắt đầu lo lắng, bản thân đã trải qua thử thách của cảnh giới này, công pháp bản thân cũng đã đạt được, tu vi cũng đã được tăng lên sao vẫn còn mắc kẹt trong cảnh giới này mà chưa thể thoát ra ngoài được.
Ý nghĩ này vừa mới xẹt qua trong đầu Tô Tử Mạch, cảnh giới giống như là nghe thấy tiếng lòng của Tô Tử Mạch, cảnh tượng trước mặt nàng đột nhiên trở nên méo mó hư ảo.
Khi mọi thứ trước mắt trở nên chân thực lần nữa,Tô Tử Mạch mới phát hiện bản thân đã lần nữa xuất hiện bên ngoài lối vào của cảnh giới.
“Nhanh nhìn xem có người từ trong cảnh giới đi ra đấy.”
Tô Tử Mạch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai.
Khi Tô Tử Mạch quay đầu lại nhìn mới phát hiện có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình, mà người vừa mới nói chính là bang chủ của Cự Sa Bang.
Bang chủ của Cự Sa Bang nhìn thấy Tô Tử Mạch thì rất kinh ngạc, những người này canh giữ ở đây là muốn chờ người may mắn bước ra từ cảnh giới, nhưng ai mà biết đợi một lúc lâu người đi ra lại là Tô Tử Mạch.
Bang chủ Cự Sa Bang lập tức mỉm cười: “Ta còn nghĩ kẻ nào may mắn như vậy có thể sống sót thoát khỏi cảnh giới, thì ra là tiểu mỹ nhân nhà ngươi, nếu ngươi đã sống sót có thể thoát khỏi cảnh giới, vậy hẳn là ngươi đã đạt được công pháp rồi nhỉ.”
Ngay khi những lời này được nói ra, những người khác cũng nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch không chớp mắt, rõ ràng vấn đề này đối với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.
Đương nhiên Tô Tử Mạch biết trong lòng những người này đang nghĩ cái gì, gian xảo cười nói: “Ngươi đoán xem.”
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy, sắc mặt bang chủ Cự Sa Bang trở nên hung ác nói: “Dám đùa giỡn bọn ta, đợi đến lúc ta bắt được ngươi, đến lúc đó đương nhiên sẽ biết được ngươi đã đạt được công pháp hay chưa.”
Những người này cũng không phải là người lương thiện gì, bất luận Tô Tử Mạch có đạt được công pháp hay không thì trước tiên bắt được nàng rồi từ từ tra tấn ép nàng cũng không muộn.
Ngay khi bang chủ Cự Sa Bang nói ra những lời này thì những người khác cũng gật gật đầu theo, lúc này bọn họ gần như đã đạt được một loại nhận thức chung nào đó rồi, mặc kệ cuối cùng công pháp được giao cho ai thì trước tiên cũng phải bắt được Tô Tử Mạch đã.
Vừa nghĩ như vậy mọi người đồng thời nhìn về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy thế thì khẽ nhíu mày, trước mắt chỉ sợ là có hơn trăm người.
Nếu như gặp phải tình cảnh này lúc trước khi bước vào cảnh giới Tô Tử Mạch chắc chắn đã lặng lẽ chuồn đi rồi nhưng bây giờ nàng đã là linh tôn cấp chín rồi.
Mặc dù những người này đông nhưng những người có thể đạt được cấp bậc linh tôn cũng chỉ đến được hai bàn tay mà thôi, những người còn lại căn bản là không được Tô Tử Mạch để vào mắt.
Bản thân vừa mới tấn thăng chi bằng mượn cơ hội này luyện tập một chút, xem xem thực lực của bản thân rốt cuộc đã đến mức nào rồi.
Nghĩ như vậy Tô Tử Mạch không khỏi cười nhạt, sau đó đồng thời duỗi tay ra.
Vào lúc Tô Tử Mạch duỗi hai tay ra, hai ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay Tô Tử Mạch, đây chính là Hỏa Diễm Thuật mà trước đó lúc Tiểu Mục tấn thăng Tô Tử Mạch đã học được.
Lúc đó tu vi của Tô Tử Mạch còn thấp do đó uy lực của Hỏa Diễm Thuật cũng rất có hạn, nhưng mà bây giờ Tô Tử Mạch đã là linh tôn cấp chín rồi, uy lực của Hỏa Diễm Thuật này đương nhiên cũng không còn như xưa nữa.
Bang chủ và đám người của Cự Sa Bang cũng nhìn thấy ngọn lửa trên tay Tô Tử Mạch, nhưng mà bọn họ cũng không thèm để tâm.
Ngay cả linh giả cấp thấp nhất cũng có thể thi triển pháp thuật đơn giản như vậy, căn bản là không có gì đáng sợ cả.
Đáng tiếc bọn họ cũng không biết Hỏa Diễm Thuật Tô Tử Mạch thi triển cũng không phải là Hỏa Diễm Thuật bình thường, mà nó là một pháp thuật thiên bẩm lúc linh thú tấn thăng giao cho chủ nhân, uy lực kinh người.
Pháp thuật không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Mắt thấy những người này cách mình càng ngày càng gần, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng vung hai ngọn lửa trong tay mình ra.
Lúc hai ngọn lửa này ở trong tay Tô Tử Mạch chính là nho nhỏ, chẳng những không có sức uy hiếp gì thậm chí còn có chút đáng yêu nhưng ai biết được ngọn lửa này vừa được xuất ra tốc độ lại nhanh đến kinh người như vậy.
Lúc hai ngọn lửa rơi trên mặt đất đã tạo ra hai gian phòng lửa lớn, trực tiếp chặn đứng mọi người.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, ai cũng không thể ngờ quả cầu lửa mà Tô Tử Mạch vừa thi triển ra lại có uy lực lớn đến như vậy, mà bọn họ cũng hoàn toàn bị cô lập bởi ngọn lửa đang rực cháy hừng hực này, đến bóng dáng của Tô Tử Mạch cũng không thể nhìn thấy được.
“Mọi người không cần sợ Hỏa Diễm Thuật này chẳng qua chỉ là pháp thuật cấp thấp nhất mà thôi, chỉ cần các ngươi giải phóng linh lực dùng vòng bảo hộ đủ mạnh mẽ là được rồi.”
Lúc này bang chủ Cự Sa Bang dẫn đầu hét lớn lên, tuy miệng hét dữ dội những hắn ta vẫn không có hành động nào cả.
Lúc này đã có một vài người tin vào lời nàng nói, trực tiếp dùng linh lực tạo ra vòng bảo hộ tránh khỏi ngọn lửa đang lao đến.
Ngay khi ngọn lửa tiếp xúc với linh lực vòng bảo hộ thì lập tức tan chảy, những người bên trong trong nháy mắt bị thiêu rụi thành đống tro tàn, thậm chí còn không kịp la hét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.