Tô Tử Mạch nghe vậy trong lòng đã nắm chắc, xem ra cái bí cảnh này cũng khá là nguy hiểm. Đến Linh Tôn đi vào cũng không thể sống sót đi ra. Sau khi hiểu rõ chuyện này, trong lòng Tô Tử Mạch cũng bắt đầu do dự, cái bí cảnh này nguy hiểm như vậy nếu nàng tiến vào cũng không ra được nữa thì không được rồi. Nhưng vừa nghĩ đến sự hấp dẫn của bộ công pháp kia, trong lòng Tô Tử Mạch lại cảm thấy khó chịu. Có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, không chịu một chút nguy hiểm thì làm sao có thể lấy được thứ tốt chứ. Thêm nữa trước đó không phải nàng đã thành công đi ra khỏi hang Mê Long sao. Bí cảnh lần này chắc cũng vậy cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Nghĩ như vậy Tô Tử Mạch lập tức đưa ra quyết định, trực tiếp đi về phía trong rừng cậy, tên mập mạp kia thấy thế vội vàng kêu lên: “Cô nương ngươi làm gì thế, không phải là ngươi muốn đi vào bí cảnh đó chứ?” “Tất nhiên, mục đích các ngươi đến đây không phải là đi vào nơi đó à?” Tên mập nhìn xung quanh, đột nhiên nói nhỏ: “Cô nương, cô nghĩ quá đơn giản rồi, tuy những người này đến cũng là vì bộ công pháp ở bên trong bí cảnh nhưng muốn lấy được bộ công pháp kia việc tiến vào bí cảnh cũng không phải là biện pháp tốt nhất.” Tô Tử Mạch cũng không phải kẻ ngu, vừa nghe thấy những lời này nàng lập tức đi qua. Ý tứ của tên mập mạp kia đang nói rất rõ ràng, phần lớn những người ở đây là đang chờ người ở trong bí cảnh đi ra. Bọn họ không có dũng khí tiến vào bí cảnh, nhưng nếu có người còn sống từ trong bí cảnh đi ra thì khả năng cao là người này đã lấy được bộ công pháp kia. Đến lúc đó trực tiếp cướp bộ công pháp ở trên người người kia không phải là được rồi sao, làm như vậy không những chiếm được bộ công pháp kia mà còn tránh được không ít nguy hiểm. Sau khi Tô Tử Mạch cẩn thận suy nghĩ lại thì không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ, với chỉ số thông minh của Tô Tử Mạch thì không thể không nghĩ ra phương pháp này, chỉ có điều nhân phẩm của nàng không cho phép nàng làm những việc này mà thôi. Trong lúc Tô Tử Mạch đang nói chuyện với tên mập mạp thì đột nhiên bên cạnh có người đi tới, đập lên đầu tên mập mạp một cái nói: “Mập mạp, ngươi đang làm gì vậy, để ngươi ở đây trông chừng bí cảnh không để cho người ở trong bí cảnh đi ra chạy trốn mất, ngươi cũng đừng làm hỏng chuyện tốt của chúng ta.” Tên mập mạp nghe thấy vậy thì lập tức rụt cổ lại, vẻ mặt sợ hãi nói: “Long Ca ta biết rồi, ta sẽ chú ý.” Lúc này Tô Tử Mạch mới nhìn về phía gã Long Ca kia, cái gã gọi là Long Ca nhìn qua thì tuổi không lớn lắm, nhưng vẻ mặt hung ác, trong lúc Tô Tử Mạch đang quan sát hắn ta thì hắn ta cũng chú ý đến Tô Tử Mạch. Từ ánh mắt của gã Long Ca này Tô Tử Mạch cảm nhận được một tia hèn mọn bỉ ổi cùng với tham lam, điều này lại khiến cho Tô Tử Mạch cảm thấy khó chịu, ngay lúc Tô Tử Mạch định rời đi khỏi tên nam nhân hèn mọn bỉ ổi này thì gã Long Ca lại tiến lên ngăn cản đường đi của Tô Tử Mạch. “Ôi, mỹ nữ xinh đẹp như vậy thật là hiếm có, cũng đến vì bộ công pháp kia à?” Vốn dĩ Tô Tử Mạch không muốn làm lớn chuyện, thế nhưng cái gã Long Ca này lại chủ động tới bới móc, đương nhiên Tô Tử Mạch cũng sẽ không lùi bước. Chỉ thấy Tô Tử Mạch cười lạnh nói: “Đúng vậy, ngươi có vấn đề gì sao?” Long Ca sờ nhúm râu trên cằm mặt cười đê tiện nói: “Mỹ nữ, không dối gạt ngươi, người trong cánh rừng này phần lớn đều là người trong Cự Sa Bang của ta, cho dù có người có thể lấy được bộ công pháp đi ra khỏi bí cảnh, thì cuối cùng bộ công pháp kia cũng sẽ rơi vào trong tay của Cự Sa Bang chúng ta thôi, ta thấy hay là ngươi đi theo ta đi, đến lúc đó, ta học xong bộ công pháp này sẽ dạy cho ngươi, như vậy không phải rất tốt sao?” Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì sắc mặt cũng không thay đổi, không nói hai lời trực tiếp giơ tay lên đánh vào bản mặt của gã Long Ca kia. Dám đùa giỡn nàng như vậy đúng là chán sống rồi, hắn ta cho rằng hắn ta là Dạ Ly Thần à, mà cho dù có là Dạ Ly Thần cũng sẽ không nói chuyện với nàng như vậy. “Ba.” Tô Tử Mạch kìm nén tức giận ra tay, tu vi của gã Long Ca này vốn dĩ cũng không bằng nàng, nên lần này không kịp trốn tránh đã ăn trọn cái tát của Tô Tử Mạch. Sau tiếng tát giòn tan thì nửa bên mặt của gã Long Ca nhanh chóng bị sưng to, tên mập mạp ở bên cạnh thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm. Vốn hắn ta còn cho rằng Tô Tử Mạch chỉ là một nữ nhân dịu dàng ít nói mỏng manh, ai mà biết vừa ra tay lại mạnh mẽ như vậy, nhưng trong lòng tên mập mạp lại sinh ra cảm giác sung sướng, Tô Tử Mạch đã làm những việc mà hắn ta muốn làm từ lâu nhưng lại không dám làm. “Con đàn bà lẳng lơ kia, ngươi dám đánh ta, tên mập mạp chết tiệt kia, ngươi còn ngây người ra đấy làm gì, còn không nhanh cùng ta dạy dỗ nàng ta.” Sau khi Long Ca hoàn hồn thì tức giận vì ăn một cái tát của Tô Tử Mạch, nhưng hắn ta cũng nhìn ra thân thủ của Tô Tử Mạch cũng không tầm thường, vì vậy cố tình gọi tên mập mạp lên giúp một tay. Mặc dù tên mập mạp không tình nguyện nhưng mà hắn ta lại không dám cãi lại mệnh lệnh của Long Ca, đành phải cùng Long Ca tấn công Tô Tử Mạch. Tô Tử Mạch thấy thế khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ, cái gã Long Ca này cũng chỉ là một Linh Sĩ mà thôi, còn tên mập mạp kia thì càng không đáng nhắc tới, hắn ta chỉ là linh giả cấp thấp nhất. Dùng tu vi Linh Tôn của Tô Tử Mạch đối phó với hai người kia thì cũng không cần tốn nhiều sức, chỉ trong vài nhịp thở thì hai người Long Ca và tên mập mạp đã bị Tô Tử Mạch đánh bay ra ngoài. Tô Tử Mạch nể tình tên mập mạp kia vừa rồi trả lời câu hỏi của mình nên cũng chỉ làm hắn ta bị thương ngoài da thôi cũng không có vấn đề gì lớn. Còn về phần Long Ca thì khỏi cần nói có bao nhiêu thảm, toàn thân trên dưới đều là vết xanh tím, sau khi rơi xuống đất không ngừng rên rỉ không bò dậy được. Tô Tử Mạch chẳng thèm liếc hai người định quay người đi về phía bí cảnh kia. Nhưng mà khi Tô Tử Mạch vừa xoay người mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào ở sau lưng nàng đã xuất hiện một đám người, ánh mắt của những người này nhìn về phía nàng đều không tốt. Sắc mặt của Tô Tử Mạch lúc này cũng trở lên nặng nề, dù có là kẻ đần cũng có thể nhận ra những người này đến là vì nàng. Lúc này gã Long Ca cuối cùng cũng giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, chỉ vào Tô Tử Mạch, vẻ mặt oán hận nói: “Bang chủ đại nhân, vừa rồi cái con đàn bà lẳng lơ này đánh ta, ngài nhất định phải báo thù cho ta.” “Ngay cả người của Cự Sa Bang mà ngươi cũng dám đánh, ngươi thuộc môn phái nào?” Lúc này đột nhiên một người nam nhân có dáng người cao lớn đứng trước đám người kia mở miệng nói với Tô Tử Mạch, rất nhanh Tô Tử Mạch đã hiểu, có lẽ người nam nhân này là bang chủ của Cự Sa Bang. Đối mặt với câu hỏi của đối phương, Tô Tử Mạch cũng không có ý định nói ra thân phận của mình, chỉ lạnh lùng cười nói: “Bổn tiểu thư thuộc môn phái nào thì có liên quan gì đến ngươi chứ.” “Ôi, tính tình của tiểu cô nương này cũng không nhỏ, thấy ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, không bằng đi theo bổn bang chủ làm tiểu thiếp của bổn bang chủ, vừa rồi ngươi đánh đệ tử của bổn bang chủ, bổn bang chủ sẽ không truy cứu nữa, ngươi thấy thế nào?” Tô Tử Mạch nghe thấy vậy chỉ cảm thấy buồn nôn, cái gã Long Ca là tên nam nhân hèn mọn bỉ ổi thì cũng thôi đi, gã bang chủ của đám người này cũng không phải là thứ tốt lành gì, đúng là kẻ trên mà làm bậy thì kẻ dưới tất sẽ làm càn. Chỉ thấy vẻ mặt Tô Tử Mạch khinh thường nói: “Ngươi xứng sao? Cho dù cả đời này bổn tiểu thư không lấy chồng cũng sẽ không thèm để mắt đến loại người như ngươi đâu.” Thấy Tô Tử Mạch không nể mặt mình như vậy, vẻ mặt bang chủ Cự Sa Bang hung ác nói: “Được, nếu ngươi đã nói như vậy thì đừng trách ta không khách khí, đệ tử Cự Sa Bang nghe rõ, bắt nàng lại cho bổn bang chủ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]