Tô Tử Mạch nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Dạ Ly Thần, nói: "Dạ Ly Thần, những lời ngài vừa nói đó là thật sao, chuyện này không thể nói đùa được đâu."
"Hứ, bản tôn đã bao giờ nói dối nàng chưa?"
Dạ Ly Thần bày ra vẻ mặt đã có dự tính kỹ càng từ trước, Tô Tử Mạch vội vã cười nói: "Vậy ngài nói thử xem rốt cuộc nên làm thế nào đây? Nếu như thật sự có thể được thì coi như ta nợ ngài một ân tình được rồi."
"Ân tình mà nàng nợ bản tôn còn ít nữa sao? Lần trước ở trong cảnh giới, nàng còn nợ bản tôn một chuyện chưa làm đấy."
Thấy Dạ Ly Thần nhắc lại chuyện cũ, Tô Tử Mạch dứt khoát mặt dày mà nói: "Đã tới nước này rồi có nhiều hơn cũng không sao, ngược lại ngài nhớ kỹ điều này cho ta. Đợi tới khi tu vi của ta sau này cao cường vượt mặt ngài, tới lúc đó thì ngài lời chắc rồi, cho nên những gì ngài đầu tư bây giờ, nhất định đều xứng đáng."
Dạ Ly Thần vừa nghe được lời này đã không nhịn được mà bật cười, từ trước giờ, toàn bộ Đại Lục này chưa từng có ai dám nói tu vi có thể vượt mặt hắn, thật không biết Tô Tử Mạch lấy đâu ra tự tin như thế nữa.
Nhưng Dạ Ly Thần vẫn luôn tin tưởng vào loại tự tin ngông cuồng đó của Tô Tử Mạch, bèn nói: "Được rồi, nếu đã vậy thì bản tôn sẽ cho nàng cơ hội lần này. Nhưng mà nơi này không tiện lắm, chúng ta về phòng của nàng trước đã."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869613/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.