Chương trước
Chương sau
Lúc này Liễu Như Băng càng cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt vào nhau.
Luyện dược không bằng Tô Tử Mạch thì thôi vậy, đến luyện khí cũng bị Tô Tử Mạch phá nát. Lúc này Liễu Như Băng chỉ hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
“Được rồi, các ngươi cũng không cần quá nản chí, dù sao Tô Tử Mạch có thiên phú xuất sắc như vậy cũng rất hiếm, lão phu đã ở trong điện Thần Dược này gần trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một thiên tài như Tô Tử Mạch.”
Lúc này Mạnh trưởng lão mới vội vàng lên tiếng an ủi những đệ tử khác, ai bảo thiên tài như Tô Tử Mạch lại xuất sắc như vậy.
Nếu như những đệ tử khác bị kích động ảnh hưởng đến tâm trạng, mất đi tự tin vậy thì không ổn rồi, sự tự tin cũng rất quan trọng đối với một luyện dược sư.
Nghe thấy những lời của Mạnh trưởng lão mọi người đều cười khổ rồi gật đầu, thật ra thì bọn họ đều hiểu ý đồ của Mạnh trưởng lão.
Nhưng câu núi cao còn có núi cao hơn cũng không phải là giả, thi đấu với một thiên tài như Tô Tử Mạch, ngay cả đại sư huynh Bạch Lạc cũng có chút xấu hổ.
“Được rồi, buổi học hôm nay đến đây thôi, các ngươi về trước đi, Tô Tử Mạch ngươi ở lại một chút, lão phu có chuyện muốn nói với người.”
Tô Tử Mạch vốn định cùng mọi người rời đi, ai biết được Mạnh trưởng lão đột nhiên lại kêu mình ở lại, Tô Tử Mạch chỉ có thể quay trở lại.
Đợi đến sau khi trong lớp học chỉ còn lại một mình Tô Tử Mạch, Mạnh trưởng lão mới cười với Tô Tử Mạch và nói: “Tô Tử Mạch à, chuyện lúc trước lão phu nói với ngươi ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”
Thấy nụ cười hiền hậu thậm chí có chút nịnh nọt của Mạnh trưởng lão, Tô Tử Mạch không khỏi có chút nghi hoặc nói: “Mạnh trưởng lão, trước đây ngài có nói gì với ta sao? Ta không nhớ rõ lắm.”
Thấy Tô Tử Mạch đã quên chuyện mình nói, Mạnh trưởng lão không những không tức giận ngược lại còn kiên nhẫn đáp: “Chính là chuyện lão phu muốn nhận ngươi làm đệ tử cuối cùng, lão phu có thể bảo đảm với ngươi chỉ cần ngươi bái lão phu làm sư phụ, lão phu nhất định sẽ dạy hết tất cả các chiêu thức cả đời của mình cho ngươi.”
Sau khi được mở mang kiến thức về hai phương diện luyện dược và luyện khí của thiên tài như Tô Tử Mạch, Mạnh trưởng lão càng khẩn trương muốn lập tức thu nhận Tô Tử Mạch làm đệ tử.
Nhưng Tô Tử Mạch lại lắc đầu nói: “Thật xin lỗi Mạnh trưởng lão, tạm thời ta chưa có ý định bái sư.”
“Nếu như ngươi có điều kiện gì thì cứ việc nói, lão phu là thành tâm thành ý muốn thu nhận người làm đệ tử, ngươi thật sự không suy nghĩ lại sao?”
Thấy giọng điệu của Mạnh trưởng lão thậm chí còn có chút van xin, nếu như để các đệ tử khác của điện Thần Dược nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy rất hoảng sợ.
Nhưng Tô Tử Mạch vẫn với vẻ mặt cương quyết nói: “Mạnh trưởng lão ngài không cần phải cưỡng ép nữa, ta thật sự không có ý định bái sư, nếu như sau này ta muốn bái sư tất nhiên sẽ tự tìm tới ngài.”
Lúc này Mạnh trưởng lão cũng nhìn thấy tâm ý đã quyết của Tô Tử Mạch càng không thể cưỡng ép nữa, chỉ có thể thở dài nói: “Thôi vậy, nếu đã như vậy thì lão phu cũng không ép nữa, nhưng mà nếu sau này ngươi muốn bái sư nhất định phải tới tìm lão phu, lão phu lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.”
Tô Tử Mạch gật đầu cáo từ Mạnh trưởng lão rồi rời đi, nhìn thấy bóng lưng của Tô Tử Mạch rời đi Mạnh trưởng lão càng lắc đầu rồi thở dài.
Nếu không thể thu nhận thiên tài làm đệ tử, quả thực là một sự đáng tiếc lớn của đời người.
Bản thân Tô Tử Mạch cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi rời khỏi chỗ Mạnh trưởng lão Tô Tử Mạch định trở về phòng suy nghĩ lại việc luyện khí.
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên Tô Tử Mạch tiếp xúc với luyện khí, nhưng nàng cũng rất có hứng thú với luyện khí.
Cho dù hôm nay biểu hiện trong lúc luyện khí không tồi, nhưng Tô Tử Mạch cũng biết bản thân lợi dụng tiện nghi của Thương Hải Châu để giở trò, nếu muốn thật sự nâng cao trình độ luyện khí cần phải luyện tập nhiều mới được.
“Tô sư tỷ, có người kêu đệ đưa cái này cho tỷ.”
Ngay khi Tô Tử Mạch đi được nửa đường, đột nhiên có một đệ tử đưa cho nàng một lá thư.
Tô Tử Mạch cau mày, mở bức thư ra xem.
“Tô Tử Mạch, có gan thì đến rừng cây phía tây bên ngoài điện Thần Dược, ta với ngươi quyết đấu một trận một sống một còn.”
Nội dung trên bức thư rất đơn giản, và chữ ký chính là tên của Liễu Như Băng.
Tô Tử Mạch lập tức lắc đầu, vẻ mặt coi thường nói: “Hừ, đã là cháu gái của ta rồi mà còn dám hung hăng như thế, xem ra không dạy dỗ ngươi ngoan ngoãn là không được rồi.”
Cái người Liễu Như Băng này lúc trước đã bị Tô Tử Mạch dạy dỗ hai ba lần rồi, nhưng bây giờ không những không rút ra bài học sống biết điều chút, vậy mà còn dám chủ động đề nghị thách đấu với Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch đương nhiên sẽ không nhường nhịn, cầm theo bức thư và tiến về rừng cây phía tây bên ngoài điện Thần Dược.
Khi Tô Tử Mạch tới rừng cây, thấy Liễu Như Băng đang đứng đợi phía bên đó.
“Cháu gái, ngươi thật là không biết lớn nhỏ nha, lại còn dám đề nghị thách đấu với cô nãi nãi của ngươi.”
Tô Tử Mạch chầm chậm bước tới trước mặt Liễu Như Băng, giọng điệu chế giễu Liễu Như Băng.
Nhưng mà khiến Tô Tử Mạch cảm thấy ngoài ý muốn là, lần này Liễu Như Băng vậy mà không biểu hiện sự tức giận mãnh liệt, ngược lại còn lạnh lùng cười nói: “Tô Tử Mạch, người cứ việc kiêu ngạo đi, dù sao thì thời gian cho người đắc ý cũng không còn nhiều nữa.”
Tô Tử Mạch không khỏi thay đổi sắc mặt đi nghe thấy lời này, Liễu Như Băng này sao tự nhiên lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ nàng ta có con át chủ bài nào sao?
Trong lúc Tô Tử Mạch đang cảm thấy ngạc nhiên, sau lưng Liễu Như Băng đột nhiên xuất hiện bốn năm người, giống như từ trong không khí đi ra vậy.
“Liễu sư muội, đây chính là cái người Tô Tử Mạch mà muội nói sao?”
“Hầu sư huynh, nàng ta chính là người đã ăn hiếp muội Tô Tử Mạch, hôm nay các huynh phải thay muội báo thù.”
Tô Tử Mạch nghe được lời này lập tức hiểu ra.
À, Liễu Như Băng này trước kia trong điện Thần Dược bị mình đánh cho nhiều lần như vậy vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Biết ở trong điện Thần Dược đối phó không nổi với mình, nên dứt khoát tìm người bên ngoài điện Thần Dược tới giúp, cố ý dẫn mình tới nơi này cũng là cái bẫy được sắp đặt trước.
Tô Tử Mạch cũng nhìn ra mấy người mà Liễu Như Băng tìm tới tu vi không tầm thường, bình tĩnh nói: “Liễu Như Băng, ngươi là đệ tử của điện Thần Dược, bây giờ lại cấu kết với người ngoài hại ta, ngươi không sợ bị điện Thần Dược trừng phạt sao?”
“Hừ, điện Thần Dược chẳng qua là nơi học luyện dược của bổn tiểu thư, môn phái thật sự bổn tiểu thư chính là La Sát Môn, những người này đều là sư huynh của bổn tiểu thư, Tô Tử Mạch ngươi hai ba lần đều khiến ta nhục nhã, hôm nay ta kêu sư huynh ra tay dạy dỗ cho người biết không có gì là không thể?”
Nói xong Liễu Như Băng dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại nói thêm một câu: “Huống chi hôm nay ngươi nhất định sẽ chết, trong điện Thần Dược căn bản sẽ không có ai biết ta tìm người giết ngươi.”
Lúc này một người đàn ông to cao bên cạnh Liễu Như Băng lên tiếng: “Liễu sư muội, không cần nhiều lời với người phụ nữ này nữa, muội đứng sang bên cạnh đi, xem các sư huynh thay muội báo thù.”
Hầu sư huynh này vừa nói xong thuận tiện lao nhanh tới Tô Tử Mạch, những đệ tử khác của La Sát Môn cũng lao theo sau, chặn đường thoát của Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch ý thức được có nguy hiểm, một tay cầm chặt lấy chủy thủ, còn tay kia thì hướng về phía Hầu sư huynh này phóng ra quả cầu lửa.
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.