Chương trước
Chương sau
Nói cách khác, nếu muốn luyện chế được một viên đan dược cao cấp, thì trình độ tu luyện cũng phải đạt tới cấp bậc linh sư tương ứng.
Chỉ có như vậy trong quá trình luyện chế mới có thể bảo đảm khống chế lực lượng của mình. Về phần luyện chế ra đan dược vượt cấp tu vi bản thân gần như là không thể xảy ra.
Điều mà Tô Tử Mạch phải làm bây giờ là thử thách với nhiệm vụ bất khả thi này.
Sau khi Tô Tử Mạch chọn xong tất cả các dược liệu cần thiết, nàng đã sẵn sàng để bắt đầu luyện chế thuốc.
Mạnh trưởng lão quan sát nhất cử nhất động của mọi người, cho dù trong phòng luyện dược có hơn trăm đệ tử đang đồng thời luyện dược nhưng Mạnh trưởng lão vẫn có thể nhìn rõ hết động tác của mỗi người.
Khi trưởng lão nhìn thấy dược liệu do Tô Tử Mạch lựa chọn, một tia sáng lóe lên trong mắt ông.
Đương nhiên căn cứ vào tu vi của ông, có thể thấy Tô Tử Mạch bây giờ chỉ là một linh giả nhỏ nhoi, dược liệu mà nàng chọn rõ ràng là nguyên liệu luyện chế đan dược trung cấp.
Chẳng lẽ Tô Tử Mạch muốn luyện dược vượt cấp hay sao?
Nghĩ đến điều này Mạnh trưởng lão cười thầm trong lòng: "Đúng là người trẻ tuổi, thật là hay thay đổi. Vô số người đi trước đã chứng minh không thể làm được chuyện này. Tô Tử Mạch lại hết lần này tới lần khác muốn thử, quả thực là lãng phí thời gian!"
Tô Tử Mạch không biết Mạnh trưởng lão đang nghĩ gì, cho dù ngay cả khi nàng biết, điều đó sẽ không ảnh hưởng đến việc tiếp theo nàng sẽ làm.
Ngay sau khi Tô Tử Mạch phóng ra Hỏa Diễm Thuật và bắt đầu thêm dược liệu vào, một mùi hôi thối đột nhiên bốc ra từ lò luyện dược của nàng.
Cùng lúc đó, một làn khói đen dày đặc bốc lên từ lò luyện của Tô Tử Mạchtất cả mọi người đều bịt mũi và tập trung về phía nàng.
Bạch Lạc và Lâm Thi Vũ ở cách nàng khá gần không cẩn thận hít phải khói đen, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, mà Lâm Thi Vũ trực tiếp ngất xỉu ngã trên mặt đất.
Mạnh trưởng lão nhìn thấy tình huống như vậy không khỏi sốt ruột, ông ta vội vàng phi thân tiến lên phá hủy lò lửa luyện dược của Tô Tử Mạch. Sau đó dập hết khói đen.
Cuối cùng mùi hôi thối kia dần dần tan biến, Mạnh trưởng lão lại đang lục lọi bên trong lò luyện dược.
Tô Tử Mạch lúc này càng thêm sững sờ, lần trước lò luyện dược nổ tung khi nàng luyện chế, lần này lại đột nhiên xảy ra loại chuyện này. “Chẳng lẽ là nàng sinh ra đã có mâu thuẫn với luyện chế đan dược, cho nên mỗi lần luyện chế đan dược đều là gặp phải những sự cố khác nhau?”
Một lúc sau, trưởng lão đột nhiên đào được một mảnh nhỏ màu đen từ trong lò luyện dược của Tô Tử Mạch, cùng lúc đó Lâm Thi Vũ cũng từ từ tỉnh lại.
"Tô Tử Mạch, tại sao trong lò luyện dược của ngươi lại xuất hiện Hắc Hương?"
Mạnh trưởng lão chỉ vào đồ vật màu đen kia, nghiêm túc chất vấn Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nghe được điều này đã vô cùng sửng sốt, nàng còn chưa từng nhìn thấy thứ gọi là Hắc Hương này, chứ đừng nói đến việc cho nó vào lò luyện.
Mà Lâm Thi Vũ ở bên cạnh, đột nhiên hưng phấn khi nghe được những lời này: "Tô Tử Mạch ngươi thật độc ác! Những người ở đây đều là bạn học của ngươi, ngươi vậy mà dùng Hắc Hương hại người, thật sự là quá ác độc." Bạch Lạc cũng vừa mới bị Hắc Hương ảnh hưởng nhưng tu vi của hắn ta mạnh hơn Lâm Thi Vũ, cho nên không bị ngất đi.
Bạch Lạc lúc này mới nghiêm mặt nói: "Lâm sư tỷ thật vớ vẩn. Sự việc này có lẽ không liên quan đến Tô Tử Mạch. Có lẽ Tô Tử Mạch cũng là nạn nhân. Có thể ai đó đã đưa Hắc Hương vào lò luyện từ trước rồi cố tình đổ tội cho nàng ấy!”
Trưởng lão lúc này mới cau mày: "Hắc Hương có mùi hôi cùng khói đen cực kỳ rõ ràng, nếu hít phải nó trong một thời gian ngắn, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì mất mạng. Nếu Tô Tử Mạch thật sự muốn làm mọi hại người cũng không cần thiết phải sử dụng một loại độc rõ ràng như vậy. Còn có những lựa chọn khác tốt hơn. "
Nghe được Mạnh trưởng lão nói như vậy Tô Tử Mạch lúc này mới yên tâm hơn một chút, Lâm Thi Vũ lại kích động nói: "Mạnh trưởng lão ngài cũng không thể bao che Tô Tử Mạch, Hắc Hương rõ ràng được phát hiện ra ở trong lò luyện dược của Tô Tử Mạch, không phải nàng ta thì còn có thể là ai? Nói không chừng nàng ta chưa tìm ra độc dược khác tốt hơn nên mới dùng Hắc Hương?”
Lâm Thi Vũ nóng lòng muốn đổ việc sử dụng Hắc Hương này lên Tô Tử Mạch, nhưng phản ứng bất thường như vậy khiến trưởng lão nghi ngờ.
Tô Tử Mạch giải thích một cách lí trí: "Lâm sư tỷ ngươi nói như vậy oan uổng ta, ta vì sao phải vô duyên vô cớ hạ độc hại các ngươi? Lại nói, cho dù ta muốn hạ độc sao lại có thể biết sử dụng thủ đoạn cấp thấp như thế được? Ngược lại là Lâm sư tỷ kích động như vậy, chẳng lẽ Hắc Hương là ngươi vứt vào ư?"
Trong trường hợp này, Tô Tử Mạch không khiêm tốn cũng không hống hách, thậm chí có thể đưa Lâm Thi Vũ vào thế khó, màn đối đáp như vậy lập tức khiến mọi người thán phục.
Đặc biệt là Nhị hoàng tử đang học ở điện Thần Dược rất ngưỡng mộ Tô Tử Mạch, bây giờ việc này giao cho Mạnh trưởng lão xử lý.
Chỉ thấy Mạnh trưởng lão đột nhiên bước tới chỗ Lâm Thi Vũ và chậm rãi nói với nàng ta: "Xoè tay ra!"
Lâm Thi Vũ nghe vậy thì sững sờ, nhưng vẫn đưa tay ra ngoài theo phân phó của Mạnh trưởng lão. Mạnh trưởng lão liếc nhìn lòng bàn tay nàng ta, sau đó lại lên tiếng: "Không phải tay này, là tay kia!"
Vẻ mặt Lâm Thi Vũ không khỏi có chút thay đổi, hơi do dự rồi nàng ta vẫn đưa tay còn lại ra.
Mạnh trưởng lão đột nhiên nắm lấy tay Lâm Thi Vũ nói: "Trên tay ngươi còn lưu lại mùi Hắc Hương. Lão phu nhất định không nhìn lầm. Ngươi còn có gì muốn giải thích?"
Lâm Thi Vũ tuyệt đối không ngờ rằng lúc trước bản thân lén để Hắc Hương vào trong lò luyện dược Tô Tử Mạch lại để lại dấu vết trên tay. Mặc dù dấu vết này rất nhỏ người thường khó phát hiện, nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Mạnh trưởng lão.
Mọi người xôn xao một hồi sau khi nghe được Mạnh trưởng lão nói, náo loạn cả buổi hóa ra là Lâm Thi Vũ vừa ăn cướp vừa la làng, đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là nàng ta! Lâm Thi Vũ bị Mạnh trưởng lão vạch mặt trước mọi người nhưng vẫn nhanh chóng phản bác: "Sao ta có thể cố tình đầu độc trưởng lão được? Ta cũng là nạn nhân. Có lẽ lúc đó mùi Hắc Hương bốc lên đã dính vào tay ta!"
Mạnh trưởng lão nói: "Hừ! Hắc Hương khi đốt lên sẽ tỏa ra mùi hôi và khói đen. Hít khói đen quá lâu sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Ngươi chỉ hít có một chút thôi, chả lẽ ta lại không thể nhận ra ngươi đang lừa ta sao. Còn trên tay ngươi có loại mùi chỉ có tiếp xúc trực tiếp mới lưu lại đấy, ngươi còn có thể nói gì nữa! "
Mạnh trưởng lão bác bỏ từng lời giải thích của Lâm Thi Vũ, mà ngay cả Tô Tử Mạch nghe xong cũng trầm trồ khen ngợi Mạnh trưởng lão.
Sắc mặt Lâm Thi Vũ đột nhiên trở nên xám xịt, Mạnh trưởng lão càng tức giận: "Việc hãm hại người khác đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc của điện Thần Dược. Hiện tại ngươi không thể ở đây được nữa. Lão phu tuyên bố ngươi sẽ bị trục xuất khỏi điện Thần Dược!"
Sau khi xác định được tội ác của Lâm Thi Vũ, Mạnh trưởng lão không do dự trực tiếp ra lệnh trục xuất nàng ta khỏi điện Thần Dược.
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.