Chương trước
Chương sau
Đáng tiếc Tô Tử Mạch cũng không muốn chuyện tốt như vậy, sau khi Dạ Ly Thần mở miệng nàng vẫn đứng ngơ như phỗng tại chỗ.
Bây giờ trong lòng Tô Tử Mạch ngược lại rất lo lắng, Dạ Ly Thần này đột nhiên tìm mình nói chuyện riêng, không biết có âm mưu gì không nữa đây?
Đúng! Đây chắc chắn là âm mưu, kẻ ngốc mới đi theo hắn!
Tô Tử Mạch càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất có đạo lý, đối với lời Dạ Ly Thần nói thì làm như không nghe thấy.
“Tô Tử Mạch! Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Đế tôn đại nhân bảo ngươi qua ngươi không nghe thấy sao?”
Tô Tử Mạch không muốn đi qua nhưng người Tô gia lại vội muốn chết, Tô Khang Thành vừa rồi còn hô hào muốn đuổi Tô Tử Mạch ra khỏi Tô gia, mà lúc này lại vẻ mặt lại vội vàng thúc giục Tô Tử Mạch đi tìm Dạ Ly Thần.
“Không phải ta đã bị trục xuất Tô gia sao? Hiện tại hình như ta đã không phải là người của Tô gia nữa rồi, tại sao phải nghe lời người?”
Đối với Tô Khang Thành, Tô Tử Mạch không cho chút sắc mặt tốt nào, chuyện vừa rồi nàng nhớ rõ rõ rành rành đấy.
Lúc này cả mặt Tô Khang Thành đều là nịnh nọt: “Tử Mạch à, vừa rồi đại bá đùa với con thôi, con là một phần không thể thiếu của Tô gia chúng ta. Lần này đế tôn đại nhân đến Tô gia chúng ta, chỉ rõ con qua đó, đây chính là phúc phần của con đấy, cũng là phúc phần của Tô gia chúng ta!”
Nhìn Tô Khang Thành trở mặt như lật sách, trong lòng Tô Tử Mạch tràn đầy khinh thường.
Chẳng qua nếu như có thể mượn cơ hội này làm cho những người Tô gia kia câm miệng, mình có thể tiếp tục ở lại Tô gia cũng đúng là một chuyện tốt.
Dù gì bây giờ mình cũng vừa mới xuyên không tu vi không đủ, cũng không hiểu rõ thế giới này, ở lại Tô gia ngược lại là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch mở miệng nói: “Đại bá, lời này chính là người nói, người xác định sau này sẽ không nhắc đến chuyện đuổi ta ra khỏi Tô gia nữa?”
“Đương nhiên không nhắc! Đại bá đã lừa con bao giờ chưa?”
Tô Tử Mạch cười lạnh nói: “Ta không tin, trừ khi người thề!”
Tô Khang Thành nghe vậy tức giận nói: “Ngươi… được! Ta Tô Khang Thành thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện trục xuất Tô Tử Mạch ra khỏi Tô gia nữa, nếu có làm trái lời thề này thì ta chết không yên lành!”
Dạ Ly Thần còn chờ ở bên cạnh, Tô Khang Thành cũng không dám đắc tội người đường đường là đế tôn, chỉ có thể phát ra lời thề độc như thế.
Thấy Tô Khang Thành phát ra lời thề độc, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng thu hết can đảm đi về phía Dạ Ly Thần đang đứng.
“Tử Mạch! Đợi lát nữa mặc kệ đế tôn đại nhân có yêu cầu gì con cũng phải thỏa mãn, dù thế nào cũng phải hầu hạ cho đế tôn đại nhân thoải mái!”
Tô Khang Thành còn không quên nhắn nhở Tô Tử Mạch, giọng điệu này cực kỳ giống với ông chủ trong kỹ viện dặn dò tiểu thư lần đầu tiếp khách.
Nếu không phải Tô Tử Mạch còn muốn lợi dụng Tô gia để tích trữ lực lượng sau này, thì đã không nhịn được mà trực tiếp quay đầu đánh cho Tô Khang Thành một trận tơi bời rồi.
Nhìn Dạ Ly Thần càng ngày càng gần, trong lòng Tô Tử Mạch cũng có chút chột dạ, nếu tên này thật sự trả thù mình thì phải làm sao mới được đây?
Mặc kệ! Cùng lắm thì chết thôi!
Nghĩ như vậy Tô Tử Mạch rốt cục đi đến trước mặt Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần vẫn luôn quay lưng về phía Tô Tử Mạch, có điều tựa hồ hắn đã nhận ra Tô Tử Mạch tới gần rồi.
Nếu là người bình thường bị Dạ Ly Thần nhìn chằm chằm vào chỉ e sớm đã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất rồi, nhưng mà Tô Tử Mạch lại hoàn toàn không sợ, trừng mắt đối mắt với Dạ Ly Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.