Chương trước
Chương sau
Vừa nghe thấy lời này của Lưu Ly, trong lòng Trương Cao Ân cũng thấy lạ, bèn bảo Lưu Ly nói ra suy nghĩ của cô.
“Cháu muốn nhờ người trong thôn giúp cháu trồng rau.” Lưu Ly nói.
Trương Cao Ân nghe thấy chuyện này, lập tức nói: “Chuyện trồng rau này không lớn, đợi khai xuân bảo bọn họ giúp là được rồi, chỉ là cháu cần nhiều rau như vậy để làm gì?”
Trương Cao Ân đương nhiên là nghĩ tới việc bán, nhưng giá rau rẻ, gần như nhà nào cũng trồng rau, bình thường đều ăn không hết thì mang lên trấn bán, nhưng cũng không bán được bao nhiêu tiền.
Lưu Ly nghe thấy lời này của Trương Cao Ân thì biết ông ta hiểu lầm rồi, lập tức nói: “Trưởng thôn gia gia, cháu là muốn bọn họ giúp cháu trồng rau trong mùa đông.”
Cô muốn mở một cửa hàng bán rau củ trái mùa.
Cô nghĩ xong rồi, mùa đông nhờ bọn họ giúp trồng rau, mùa xuân rau củ nhiều, cô còn có thể nhờ các thôn dân trồng dược liệu, trồng ớt.
Tóm lại, đây là chuyện cả hai cùng có lợi.

Còn về phần vải dầu cần thiết cho nhà kính, tuy Âu Dương Diệp tới nay vẫn chưa có tin tức, nhưng từ thái độ mà Âu Dương Diệp hiểu hiện ra thì thấy, Âu Dương Diệp là rất coi trọng chuyện này, vậy nên tìm được vải dầu là chuyện sớm muộn.
Với lại, nếu năm nay Âu Dương Diệp không tìm được loại vải dầu mà cô muốn, cũng có thể nhờ các thôn dân giúp trồng các loại nấm, còn không đủ thì dạy bọn họ trồng giá đỗ vào mùa đông, tóm lại không thiếu việc cho bọn họ.
Lưu Ly thấy hay, nhưng Trương Cao Ân nghe thì lại trợn mắt há hốc mồm.
Nếu không phải Lưu Ly dạo gần đây quả thật là một người có chủ ý, ông ta cũng nghi ngờ Lưu Ly có phải đầu óc có bệnh không.
Nếu không trồng rau vào mùa đông chính là chuyện viển vông, Lưu Ly sao lại nói ra được?
“Ly à, chuyện này cháu nghiêm túc chứ?” Trương Cao Ân muốn xác nhận Lưu Ly có phải nói đùa không.
“Trưởng thôn gia gia, ông yên tâm, cháu có cách có thể khiến các thôn dân trồng được rau trong mùa đông.” Nhìn ra sự không tin tưởng của Trương Cao Ân, Lưu Ly mỉm cười bảo đảm, muốn cho Trương Cao Ân một viên thuộc định tâm.
Tuy nhiên Trương Cao Ân nghe thấy lời này của Lưu Ly, thấy sự nghiêm túc trong mắt Lưu Ly, dù là Trương Cao Ân kiến thức sâu rộng vẫn khó thể đè nén sự chấn động trong lòng.
Nam nhân của Ly rốt cuộc có thân phận gì? Vậy mà ngay cả mùa đông trồng được rau cũng có thể dạy được cho Ly?
Mùa đông cũng có thể trồng rau, vậy còn có gì là hắn không biết?
Rõ ràng, Trương Cao Ân quy hết công lao lên người của Cố Tại Ngôn, dù sao Lưu Ly đã từng nói bản lĩnh của mình đều là cha của bọn trẻ cho người dạy.
Nếu không, Trương Cao Ân làm sao tin Lưu Ly luôn sống ở trong thôn tự dưng lại có nhiều bản lĩnh như vậy?
Có điều tuy trong lòng Trương Cao Ân biểu thị sự nghi ngờ về thân phận của Cố Tại Ngôn, nhưng lại không hỏi nhiều.
Sống tới từng tuổi này rồi, cái gì nên hỏi cái gì nên hỏi ông ta vẫn biết, có lúc giả bộ điếc nhắm một mắt mở một mắt đối với một số chuyện mới có thể sống lâu.
Lưu Ly không biết suy nghĩ trong lòng của Trương Cao Ân lúc này, đương nhiên nếu biết cô cũng sẽ không sợ.
Dù sao theo cô thấy, lúc đầu ‘cha của bọn trẻ’ trong miệng cô là một người căn bản sẽ không xuất hiện không thể tồn tại, nay thôn dân coi tất cả bản lĩnh của cô là bắt nguồn từ trên người Cố Tại Ngôn thì có thể như nào chứ?
Không phải chỉ là để Cố Tại Ngôn giúp thừa nhận ứng phó là được rồi sao.
Sau khi Trương Cao Ân biết bản lĩnh của Lưu Ly tới từ Cố Tại Ngôn, bèn không nghi ngờ gì nữa, trực tiếp đồng ý.
“Chuyện này ông sẽ nói ở trong thôn, chỉ là mọi người liệu có đồng ý hay không thì ông không thể biết được.” Trồng rau vào mùa đông đối với ông ta mà nói cũng có chút phi lý, huống chi là người trong thôn?
Cho nên đối với chuyện này, ông ta không quá lạc quan.
Lưu Ly gật đầu: “Trưởng thôn gia gia nói với bọn họ là được, nếu nhà ai bằng lòng đi theo cháu trồng rau, thì bảo bọn họ tới tìm cháu là được.”
Cô cũng không trông mong người trong thôn thoáng cái đều sẽ đồng ý chuyện này, dù sao nhà kính đối với mọi người mà nói còn chưa biết.
Con người đối với những chuyện không biết đều sẽ vô thức tránh né, đây cũng là lẽ thường tình.
Đừng nói là một hai nhà sẽ đi theo, dù không có nhà nào đồng ý cũng không phải là chuyện gì lớn, cùng lắm cô làm chuyện này, mọi người nhìn thấy cô thành công, mùa đông năm sau tự nhiên sẽ đi theo.
Có điều, trước mắt vẫn phải chuẩn bị.
“Còn có một chuyện, trưởng thôn gia gia, làm phiền ông nói với mọi người, chỗ cháu bắt đầu từ ngày mai sẽ thu mua một lượng củi lớn, thu mua theo giá ở trên trấn.”
Tuy cô có thể trồng rau từ trong sơn cốc và không gian linh tuyền, nhưng ngoài mặt cũng cần phải có nhà kính.
Mà nhà kính không tách rời được độ ấm, độ ấm lại không tách rời được với củi, thu mua một lượng củi lớn rất cần thiết.
Trương Cao Ân nghe thấy lời này của Lưu Ly thì mắt sáng lên, điều này đối với các thôn dân mà nói, lại là một khoản thu nhập.
Thấy Lưu Ly không có gì muốn dặn nữa, Trương Cao Ân bèn không ở lại nữa, cáo từ rời đi.
Chỉ là sau khi đi ra khỏi cổng tre, vừa hay nhìn thấy Cố Tại Ngôn dẫn Bình Bình và Yên Yên từ phía nhà mới đi tới, trong mắt nhiều thêm vài phần cung kính và kiêng kỵ.
Cố Tại Ngôn: “...”
Cố Tại Ngôn không biểu sự cung kính và kiêng kỵ trong ánh mắt đó của Trương Cao Ân từ đâu mà ra, ánh mắt nhìn về phía hàng rào trong sân, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
Đêm khuya, lặng lẽ tới.
Lưu Ly bận rộn một ngày cuối cùng cũng nằm ở trên chiếc giường tạm thời ở dưới đất, hai đứa trẻ cũng sớm đã ngủ thiếp đi vì mệt.
Khi vừa muốn nhắm mắt lại, Lưu Ly bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức không còn ý buồn ngủ nữa.
Ngồi dậy từ trên đất, Lưu Ly xoay đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn ở trên giường.
Chỉ là bóng người ở trên giường không nhúc nhích, Lưu Ly cũng không chắc Cố Tại Ngôn ngủ chưa, nhất thời có chút do dự.
“Có gì muốn hỏi sao?”
Cố Tại Ngôn bỗng lên tiếng, dọa Lưu Ly giật mình.
Mà vào lúc này, Cố Tại Ngôn đã ngồi dậy từ trên giường, xuyên qua bóng đêm nhìn sang Lưu Ly.
“Ờm, tôi muốn hỏi chuyện Quảng An Hầu.” Lưu Ly suy nghĩ một lát, vẫn hỏi ra lo lắng trong lòng: “Hôm qua Quảng An Hầu đó kiếm một thế thân thoát tội rồi, liệu có khi nào sẽ trả thù chúng ta không?"
Lưu Ly không hề nghi ngờ người mà thái giám đó mang tới là một thế thân, Quảng An Hầu hiện nay giống như hổ được quay về rừng, chỉ cần phản ứng lại, e là sẽ ra tay trả thù bọn họ.
Bởi vì, càng là người ác độc thì càng có nặng lòng báo thù.
Nếu Quảng An Hầu đó thật sự muốn ra tay với bọn họ, cô chẳng qua chỉ là một thôn phụ bình thường, có thể phòng như nào?
Mà cho dù Cố Tại Ngôn là một vị đại tướng, nhưng không phải có câu nói là ‘trứng chọi đá’ sao? Quảng An Hầu là đệ đệ của hoàng hậu,nếu hoàng đế hoàng hậu ra tay, một tướng quân như hắn còn có thể đối kháng kiểu gì?
Chỉ cần nghĩ vậy, Lưu Ly bèn cảm thấy rất lo lắng.
Cố Tại Ngôn nghe thấy lời này của Lưu Ly, trong mắt xẹt qua một tia sáng, chỉ vì căn phòng quá tối, Lưu Ly không nhìn thấy.
Khi trong lòng Lưu Ly đang khổ não thì Cố Tại Ngôn lại hờ hững mở miệng: “Yên tâm, hắn cho dù muốn trả thì cũng không thực hiện được.”
Lưu Ly nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Trong lời này của Cố Tại Ngôn, có phải ẩn chứa thâm ý không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.