Chương trước
Chương sau
“Không muốn chết thì bà im miệng!”
Lưu Ly túm lấy bà tử đó, một tay khác cầm một cái kim thêu dí vào cổ của bà tử, lạnh lùng mở miệng.
Giờ phút này, Lưu Ly nhìn như trấn định, nhưng trái tim run rẩy, tay cũng run.
Là công dân tốt, cô còn chưa từng giết người, cho nên tay không run là không thể.
Mà tình huống bây giờ nếu bà tử đó thật sự hét lên gọi người, kế hoạch của cô sẽ trở thành bọt nước, mọi chuyện đã làm trước đó đều uổng phí, thậm chí cô muốn toàn thân rút lui sợ là cũng sẽ trở nên khó khăn.
Bà tử quả nhiên không nói chuyện nữa, nhưng ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân.
Tuy chỉ có một người, nhưng trái tim của Lưu Ly vẫn tối lại.
Vào lúc Lưu Ly muốn cầm một túi thuốc trực tiếp cho người đó hôn mê, bà tử trước mặt lại đột nhiên xoay người, Lưu Ly vô thức rụt lại bàn tay cầm kim.
Sau khi ý thức được mình đã làm gì, Lưu Ly muốn động thủ nữa, bà tử đó lại mang vẻ khẩn trương nhỏ giọng mở miệng: “Cô mau lên giường nằm.”
Lưu Ly: “..”

...
Cửa được mở ra, Dư bà tử đi vào, ánh mắt đầu tiên thì nhìn về phía giường, thấy người vẫn trong trạng thái hôn mê, không khỏi trừng mắt với Hứa bà tử: “Chuyện gì?”
Vẻ mặt của Hứa bà tử rạng rỡ, trong mắt mang theo sự ngại ngùng: “Tôi, vừa rồi chuột rút... có điều bây giờ đỡ rồi.”
Dư bà tử nghe vậy thì nhìn Hứa bà tử, Hứa bà tử chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi.
Mà Lưu Ly ở trên giường, trong tay siết chặt một túi thuốc bột, đề phòng cần dùng.
“Được rồi, không có gì thì đừng kêu la.”
Sau khi nói xong lời cảnh cáo này, Dư bà tử xoay người rời đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Cho tới khi tiếng bước chân lần nữa đi ra, Lưu Ly mới ngồi dậy từ trên giường, chỉ là trong ánh mắt nhìn Hứa bà tử đó mang theo sự nghi ngờ.
Người này tại sao lại giúp cô?. Ngôn Tình Ngược
Hứa bà tử lúc này đã xoay người lại, dưới ánh đèn vàng, Hứa bà tử lại mang vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo sự bình tĩnh.
“Cô nương là ai?” Hứa bà tử hỏi Lưu Ly.
Lưu Ly không nói chuyện, chỉ nhìn Hứa bà tử.
Người này quá kỳ lạ.
Hứa bà tử hình như không quá có hứng thú đối với việc Lưu Ly có trả lời hay không, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn gương mặt đó của Lưu Ly, từ từ mở miệng: “Tôi có một cô con gái, nếu còn sống chắc lớn hơn cô mấy tuổi.”
Lưu Ly không tiếp lời, cô vẫn chưa biết bà tử này có mục đích gì.
Mà vào lúc này, trong mắt của Hứa bà tử bỗng nhiên có thêm một tia căm hận.
“Nhưng nó chết rồi, chết rất thê thảm, tôi ngay cả thu xác cho nó cũng không thể!” Trong mắt của Hứa bà tử ngân ngấn nước mắt, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập ý hận.
Thấy Hứa bà tử như vậy, trong lòng Lưu Ly bỗng có thêm một chút suy đoán.
Hứa bà tử hình như đã phát tiết xong, bỗng dưng lại khôi phục bình tĩnh, nhìn Lưu Ly: “Cô nương, tôi biết cô khác với các cô nương khác, cô muốn làm gì tôi cũng không hỏi, nhưng cũng sẽ không tham gia, chỉ là cô muốn biết cái gì, tôi cũng có thể nói hết cho cô.”
“Con gái của bà...” Lưu Ly suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng: “Là bị chủ tử của nơi này giết sao?”
Hứa bà tử nhìn Lưu Ly, khẽ gật đầu.
“Vậy tôi bị bắt tới đây, là tại sao, bà có biết không?” Lưu Ly dò hỏi.
Hứa bà tử ngước mắt liếc nhìn Lưu Ly, sau đó cụp mắt, u ám nói: “Chủ tử của nơi này, hắn tính tình tàn bạo, thích chơi người khác, nghĩ cách dày vò người khác tới chết.”
Khi nói lời này, giọng điệu của Hứa bà tử rất bình tĩnh, giống như đã thấy nhiều chuyện như này nên sớm đã quen rồi, chỉ là Lưu Ly vẫn có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói.
“Nơi này không phải phủ đệ của hắn, chỉ là biệt viện của hắn, mỗi tháng hắn sẽ có mấy ngày tới đây, hắn có nhiều sở thích, bất luận là bé trai bé gái xinh xắn, hay tiểu cô nương xinh đẹp, hắn đều xuống tay được, hơn nữa tướng chết của mọi người rất thê thảm, trước khi chết chịu đủ sự lăng nhục...”
Lưu Ly nghe vậy thì hai tay bất giác siết chặt lại.
Giống hệt với những gì cô suy đoán, quả nhiên là người tâm thần có sở thích bệnh hoạn.
Lưu Ly lạnh lùng nhìn Hứa bà tử: “Nếu bà biết hắn là người như vậy, con gái của bà lại bị hắn hại, bà tại sao muốn giúp hắn thực lực hành vi tội ác này?”
Hứa bà tử nghe vậy, lại ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Ly.
Chỉ có điều, bà ta không giải thích mà trực tiếp cúi đầu.
Tuy bà ta cái gì cũng không nói, nhưng Lưu Ly lại cảm nhận được sự bi thương và căm hận vô tận tỏa ra từ trên người của bà ta.
Đột nhiên, Lưu Ly có loại cảm giác mình nói sai.
Nhưng có bài học của người phụ nữ già biết diễn xuất trước đó làm bài học, Lưu Ly đối với bà tử trước mắt vẫn mang theo vài phần phòng bị và không tin tưởng, cho nên nhất thời trong phòng rời vào trong sự yên ắng.
Trầm mặc không bao lâu, Hứa bà tử ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, thấy Lưu Ly không có gì muốn nói muốn hỏi nữa, không khỏi có hơi thất vọng.
Lúc đầu, vì con, bà ta tự bán bản thân, cuối cùng được sắp xếp tới đây, làm một vài chuyện không thể cho người khác thấy.
Lúc đầu sự không thích ứng của bà ta khiến bà ta chịu không ít khổ, sau đó thì tê dại rồi.
Có lẽ sự tê dại của bà ta nên chịu báo ứng, cho nên có một ngày khi khiêng xác, bà ta nhìn thấy con gái mấy năm chưa gặp.
Lúc đó, bà ta muốn đi liều mạng.
Nhưng bà ta chỉ là một nô bộc ký khế ước chết, bên cạnh người đó bất cứ lúc nào cũng có hộ vệ lợi hại đi theo, bà ta cho dù liều chết cũng không thể báo thù cho con gái.
Vậy nên, bà ta đang đợi.
Đợi một người có thể xử lý tên ác nhân đó xuất hiện, chỉ khi bà ta tận mắt nhìn thấy người đó chịu báo ứng, bà ta mới có mặt mũi đi tìm con gái của bà ta.
Nhưng đợi hơn một năm rồi, người đó vẫn đang làm điều ác, không ai xử lý được hắn.
Hôm nay thấy cô nương này khác với những người khác, bà ta bèn hy vọng cô nương này có thể trở thành người cứu rỗi của bà ta.
Nhưng bà ta lại quên rằng, một tiểu cô nương mà thôi, lại có thể làm lên chuyện lớn gì chứ.
Hứa bà tử giờ phút này không khỏi có chút tuyệt vọng, đều nói người xấu sẽ có trời phạt, nhưng tại sao không ai xử lý được tên ác ôn hại chết con gái của bà ta chứ?
Hứa bà tử càng nghĩ càng không cam tâm, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống.
Lưu Ly thật ra luôn để ý động tĩnh của Hứa bà tử, cho nên cô nhìn thấy mọi dao động cảm xúc của Hứa bà tử.
Ở trên người của Hứa bà tử, cô giống như nhìn thấy một người khổ sở giãy dụa, cầu xin sự giúp đỡ.
Lưu Ly đứng dậy, đi về phía Hứa bà tử.
Khi cách Hứa bà tử hai bước chân, Lưu Ly dừng bước.
“Đệ đệ của tôi bị những người đó bắt đi rồi, bà biết thằng bé ở đâu không?”
Hiện nay cô chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương 14-15 tuổi, tuổi tác của Bình Bình làm đệ đệ của cô càng thích hợp hơn.
Bất luận bà tử này có đáng tin tưởng hay không, ít nhất cô cũng nghĩ không ra lý do bà tử này lừa cô, nếu đã như vậy, vậy không bằng tin bà ta một lần, tìm được tung tích của Bình Bình trước rồi tính.
Cùng lúc này, ở trong một căn phòng cách chỗ Lưu Ly không xa, một cậu bé nhỏ nhắn ngồi ở góc tường, cuộn cơ thể thành một cục nhỏ.
Đầu của cậu bé vùi vào trong đầu gối, nhìn không ra dáng vẻ, nhưng trông vô cùng bất lực.
“Mẹ---”
Một tiếng lẩm bẩm rất khẽ, phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng, nếu có ai nghe thấy, e là sẽ cảm thấy vô cùng xót xa.
Mà lúc này, bên ngoài lại có người tới.
“Gia nghe nói bé trai tới hôm nay là một cực phẩm?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.