Chương trước
Chương sau
Đợi sau khi Lưu Ly chắc chắn mùi đó là cái gì, sắc mặt hơi thay đổi, trên mặt lại rất bình tĩnh, để mặc người phụ nữ già đỡ cô lên, trong ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt, nhưng lại túm chặt tay nải của mình không nói gì.
Người phụ nữ già thấy Lưu Ly như vậy thì quan tâm hỏi: “Tiểu cô nương, cô đã gặp phải chuyện khó sao?”
Ánh mắt mờ mịt của Lưu Ly nhìn sang người phụ nữ già, sau đó đôi mắt trong veo đó ngay sau đó ngân ngấn nước, trong ánh mắt toát ra một chút bất lực.
“Ta...” Lưu Ly giống như túm được cọng rơm cứu mạng muốn nói ra chỗ khó của mình, nhưng mới mở miệng thì lại lắc mạnh đầu: “Ta không sao...”
Nói xong, cô túm tay nải muốn rời đi, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu cô nương không dám nói thật lòng với người lạ.
Người phụ nữ già thấy vậy, ánh mắt lại sáng lên, vội vàng kéo Lưu Ly lại, vẻ mặt càng thêm hiền từ.
“Haizz, tiểu cô nương, cô nhìn ta từng tuổi này rồi, sẽ là người xấu sao?” Ánh mắt mà người phụ nữ già nhìn Lưu Ly giống như nhìn cháu gái của mình, tràn ngập sự hiền từ.
Nếu không phải Lưu Ly ngửi được mùi của thuốc mê truyền tới từ trên người của người phụ nữ già, cô cũng sẽ tin người phụ nữ già này là người tốt.
Chỉ có thể nói, người xấu cũng sẽ già đi, người già nhìn trông hiền từ, chưa chắc là người tốt.

Cô là người từng diễn xuất với diễn viên gạo cội mới có thể ‘thể hiện chân tình’ như này, nhưng theo cô thấy, biểu hiện của người phụ nữ già này còn giỏi hơn.
Trong lòng vụt qua suy nghĩ, Lưu Ly giống như buông bỏ phòng bị.
“Lão nhân gia nhìn không giống người xấu, chỉ là ta... ta sợ...” Lưu Ly mang dáng vẻ chịu đủ mọi ấm ức, khiến người khác nhìn cũng thấy thương tiếc, không ít người qua đường đều đổ dồn ánh mắt vào người của Lưu Ly.
Người phụ nữ già liếc nhìn xung quanh, sau đó nắm tay của Lưu Ly, vỗ vào mu bàn tay của Lưu Ly: “Đứa trẻ ngon, con người ấy à, không có ai sẽ không gặp phải chuyện khó, nếu cô tin tưởng bà già này thì tới chỗ của ta ngồi nghỉ, nếu là chuyện có thể giúp, ta nhất định sẽ giúp cô.”
“Cái này...” Lưu Ly mặt mày do dự.
Người này là kẻ buôn người, nhìn dáng vẻ này chắc là cao thủ, người như này còn rất cảnh giác, cho nên cho dù mục tiêu của cô đã sắp đạt được, cô cũng không dám có chút lơ là, sợ những người khác từ bỏ ra tay với cô.
Bởi vì Cố Tại Ngôn cũng đã nói, Trương Tiến Danh đó không dễ dàng ra tay ở trấn Biên Lư, cô sợ cô làm uổng phí.
Quả nhiên, thấy Lưu Ly do dự, người phụ nữ già càng thêm nhiệt tình.
“Tiểu cô nương đừng lo lắng, con trai con dâu của ta đều ở nơi khác, trong nhà chỉ có một mình ta.”
Nghe vậy, Lưu Ly vẫn do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, đi theo người phụ nữ già.
Người phụ nữ già đã dẫn Lưu Ly đi vào con ngõ nhỏ, vừa đi, người phụ nữ già còn vừa hỏi chuyện của Lưu Ly.
Ví dụ như, tuổi tác.
Ví dụ như, nhà ở đâu, đã gặp phải chuyện gì.
Những điều này trong lòng Lưu Ly đã nghĩ từ trước, đương nhiên đáp được ngay.
Lưu Ly bịa về chuyện của bản thân rất bài bản, nói mình cha mẹ mất hết, tới trấn Biên Lư tìm người thân, nhưng phát hiện người thân sớm đã dọn khỏi trấn Biên Lư, nhất thời cô không biết nên đi đâu.
Kịch bản bài bản, ở thời đại thông tin bít tắc như này, mới có thể có được tin tưởng nhất.
Quả nhiên, Lưu Ly phát hiện sau khi mình nói ‘thân thế’ của mình ra, tư thái đi đường của người phụ nữ già đã nhẹ hơn rất nhiều.
Chỉ là khi đi tới trong một con ngõ hẻo lánh, người phụ nữ già bỗng nhiên đi trước một bước so với Lưu Ly.
Lưu Ly chỉ coi như không biết gì cả, chỉ cúi đầu đi theo đằng sau người phụ nữ già.
Bỗng nhiên, người phụ nữ già dừng lại, khi Lưu Ly còn chưa kịp ngẩng đầu thì có thuốc mê bay về phía Lưu Ly...
Huyện Lâm An, trong một căn phòng, Cố Tại Ngôn đang day huyệt thái dương.
Từ sau Bình Bình mất tích, hắn luôn đi đi về về vội vàng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghỉ ngơi.
Hiện nay bên phía huyện lệnh còn chưa có bất cứ manh mối gì, mà phía hắn vẫn đang dụ rắn ra khỏi hang, những cái khác đều chỉ có thể chờ đợi.
Vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng.
“Chủ nhân, không hay rồi.”
Là giọng của Tại Lâm, trong giọng nói mang theo sự khẩn trương.
Cố Tại Ngôn ngước mắt, vừa hay thấy Tại Lâm mặt mày lo lắng chạy vào, hắn không khỏi nhíu mày.
“Nói!” Một chữ, mang theo uy nghiêm nồng đậm.
“Chủ tử, trấn Biên Lư xảy ra chuyện rồi, Lưu... Lưu nương tử cô ấy bị bắt rồi.”
Khi Tại Lâm nói ra câu này lưỡi cũng đang run, đi theo bên cạnh chủ tử nhiều năm, tuy hắn không nói rất hiểu chủ tử, nhưng cũng hiểu một ít.
Sự khác biệt mà chủ tử đối với Lưu nương tử đó là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, nếu không phải con trai của Lưu nương tử mất tích chủ tử tại sao lại để tâm như vậy?
Hiện nay Lưu nương tử xảy ra chuyện, chủ tử nhất định sẽ nổi giận lôi đình.
Quả nhiên, câu nói này của Tại Lâm mới nói xong, bèn cảm nhận được khí áp trong phòng lập tức hạ xuống, Tại Lâm chỉ cảm thấy lồng phục nhâm nhẩm đau một trận.
Vào lúc Tại Lâm nghĩ mình sắp toi ở đây, uy áp đó bỗng tản đi, hắn nghe thấy giọng nói giống như hàn băng của chủ tử nhà mình.
“Chuyện gì, nói rõ!”
Cố Tại Ngôn đã tốn mười phần khả năng tự khống chế của hắn mới khiến bản thân bình tĩnh lại.
Chỉ là đôi mắt muốn giết người đó, giờ phút này lại lộ ra tâm trạng của hắn.
Cố Tại Ngôn lên tiếng, Tại Lâm không dám trì hoãn nữa, từ trong tay lấy ra một miếng ngọc bội, sau đó nói ra đầu đuôi sự việc.
Mà miếng ngọc bội đó, chính là miếng ngọc bội Cố Tại Ngôn cho Lưu Ly. đam mỹ hài
Cầm miếng ngọc bội, nghe thấy lời của Tại Lâm, tay của Cố Tại Ngôn hơi siết chặt.
Thì ra sau khi biết được Trương Tiến Danh căn bản không biết người phía trên là ai, Cố Tại Ngôn bèn chuẩn bị giữ lại nhánh của Trương Tiến Danh, quyết định không đánh rắn động cỏ.
Dựa theo lời của tâm phúc của Trương Tiến Danh, mấy ngày nay Trương Tiến Danh vẫn cần tiếp tục tìm kiếm mỹ nhân hoặc bé trai đạt tiêu chuẩn, cho nên Cố Tại Ngôn kêu Tại Lâm cài người ở bên phía trấn Biên Lư để ý, chờ đợi Trương Tiến Danh hành động lần nữa.
Vào buổi trưa, người của Tại Lâm phát hiện người bên phía Trương Tiến Danh có động tĩnh, nói là đã bắt cóc một thiếu nữ, sau khi biết được tin, Tại Lâm đương nhiên cho người bắt đầu hành động.
Chỉ là tự dưng mất dấu người ta, nhưng lại nhặt được miếng ngọc bội này.
Ngọc bội của chủ tử nhà hắn, Tại Lâm đương nhiên nhận ra, huống chi tác dụng của miếng ngọc bội này còn lớn nữa.
Ngọc bội của chủ tử đương nhiên không thể tùy tiện xuất hiện ở trên đường bọn họ bám theo, vậy thì chứng minh nữ tử bị bắt cóc đó có khả năng có liên quan tới chủ tử.
Mới đầu Tại Lâm cũng không nghĩ tới Lưu Ly, mà chuẩn bị quay về bẩm báo với Cố Tại Ngôn trước.
Nhưng vào lúc này hắn vừa khéo đi qua trước một tiệm quần áo, lại trong lúc vô tình nghe thấy cặp vợ chồng đó nhắc tới hai chữ Lưu Ly.
Xuất phát từ sự thận trọng, Tại Lâm đặc biệt chạy tới thôn Đại Vĩ một chuyến thì phát hiện Lưu Ly quả nhiên không ở nhà.
Điều tra, Tại Lâm rất nhanh đã phát hiện nữ tử hôm nay bị bắt cóc là Lưu Ly.
Kết quả này làm cho Tại Lâm sốc tới choáng váng, sau đó không dám chần chừ mà chạy tới huyện nói chuyện này cho chủ tử nhà mình.
Trong cả quá trình, Tại Lâm thậm chí đã chạy hỏng một con ngựa, vì chuyện này, hắn ngay cả nửa câu mệt cũng không dám nói.
Cố Tại Ngôn lạnh lùng nhìn Tại Lâm: “Cho các ngươi ba canh giờ, nếu không tìm được người, các ngươi cũng không cần quay về nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.