"Phải!"Lưu Ly gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
100 lượng bạc mua hết rau của cô vốn đã ít rồi, điều cô nói là sự thật.
Hơn nữa không nói đến lợi nhuận, chỉ tính vốn, nhân lực vật lực gì đó cộng lại, số rau đó không chỉ có 100 lượng bạc.
Huống chi rau của cô là rau củ trái mùa, ở thời đại này là đầu tiên, bán giá đắt gấp đôi thịt cũng là chịu thiệt.
Mà giá đắt gấp đôi thịt lợn thì cũng là 50 văn một cân, 100 lượng mới chỉ có thể mua 5000 cân rau, như này còn là tính chung một giá cho tất cả các loại mới được.
Đương nhiên, rau của cô tuyệt đối không chỉ có một sản lượng như này, không thể chỉ đặt một mức giá như thế.
Nhưng những điều này, cô không cần thiết phải nói với người của Hoa gia.
Vốn còn nghĩ bất kể là nấm hay rau củ, không nhất định chỉ hợp tác với Phúc Mãn Lâu, nếu có thể ba nhà cùng có lợi cũng không phải là không thể.
Có điều hôm nay thì thấy, cô nghĩ quá đơn giản rồi.
Mà Hoa gia cũng tuyệt đối không phải là một đối tượng hợp tác quá tốt, nhìn người trước mắt là biết.
Có lúc không phải một viên cứt chuột làm hỏng một nồi cháo, mà cần nhìn từ bề ngoài tới bên trong, nếu cô không đoán sai, Hoa gia nhất định bên trong mục nát rồi, như này mới xuất hiện loại người trước mắt.
Hoa Vũ bị giọng điệu thành thật của Lưu Ly làm cho mặt mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215768/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.