Người mà Cố Tại Ngôn để lại, là Tại Lâm.
Tại Lâm vừa đi ra, Lưu Ly lập tức đánh giá hắn từ trên xuống dưới, làm cho Tại Lâm chỉ cảm thấy có loại cảm giác lo lắng kì lạ.
Ngay khi Tại Lâm cho rằng Lưu Ly sẽ hỏi mình một ít vấn đề về chủ tử, Lưu Ly lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng thiện cảm: "Ngươi đã là người Cố Tại Ngôn phân phó lại, vậy sau này gánh nặng trông nhà hộ viện sẽ giao cho ngươi."
Tại Lâm: "???" Vì sao chủ tử để hắn lại rồi hắn phải lo trông coi viện vậy? Là chủ tử lo lắng cho bọn họ nên hắn mới ở lại âm thầm bảo vệ bọn họ thôi!
Tại Lâm muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Lưu Ly, lời phản bác gì cũng không nói ra được.
Đùa sao, người chủ tử đặt ở trong lòng, hắn làm sao phản bác?
Hơn nữa, hắn có dự cảm, nếu hắn thật sự dám phản bác chủ mẫu tương lai, chủ tử đoán chừng sau này ngay cả trông nhà hộ viện cũng không cho hắn làm, có lẽ sẽ trực tiếp gọi hắn đi rửa bồn cầu.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tại Lâm vội vàng gật đầu đồng ý.
Thấy Tại Lâm như thế, Lưu Ly rất hài lòng, dẫn theo hai đứa con tiếp tục đi về phía trước.
Khi Lưu Ly chuẩn bị gọi Tại Lâm đi thuê một chiếc xe ngựa trở về, vừa lúc gặp được Trương Nhị Lang đang vội vàng lái xe ngựa.
Chẳng qua sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215739/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.