Quách lão phu nhân nói xong, rồi giơ tay lên vỗ vỗ.
Động tác vỗ tay hẳn là ám hiệu, tiếng vỗ tay vừa dứt, cửa phòng lập tức bị người đẩy ra!
"Sao lại là ngươi?"Quách lão phu nhân vốn vẻ mặt đắc ý nhìn Lưu Ly, nhưng khi nhìn thấy người tới ở cửa, cũng bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, đồng tử mở to, vẻ mặt bất ngờ.
Lưu Ly quay đầu lại, lập tức thấy Quách Tế Chung đứng ở cửa, khóe môi hơi nhếch lên, đối với sự thanh tỉnh hiện giờ trên mặt không có chút gì bất ngờ.
Quách Tế Chung nhìn Quách lão phu nhân, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt đau khổ cùng giãy dụa: "Mẫu thân, người vì cái gì......"
Quách Tế Chung vẻ mặt đau đớn, giọng nói hơi run rẩy.
Quách lão phu nhân chỉ thất thố trong chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
"Tế Chung, con đang nói cái gì vậy?"Quách lão phu nhân vẻ mặt không hiểu, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Quách Tế Chung nhìn mẫu thân mình như thế, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đáy mắt vẫn tràn đầy đau đớn: "Mẫu thân, Nhã nhi tốt như vậy, vì sao người lại đối xử với nàng ấy như vậy? Còn có…"
Hít sâu một hơi, Quách Tế Chung tiếp tục hỏi: "Con của ta, bọn họ có gì sai? Khiến cho mẫu thân thống hận như vậy?"
Vốn tưởng rằng, nhiều năm như vậy không có con nối dõi, là số mệnh đã định.
Nhưng ai ngờ, tất cả những chuyện này đều là do người mẹ mình yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215733/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.