Bình Bình thì nhíu mày: "…"
Sau khi thấy Lưu Tiểu Cúc ngất đi, Bình Bình nhìn sang Lưu Ly, vẻ mặt đó nhìn trông có vài phần ấm ức và vô tội.
Cậu bé đâu có dọa người như vậy, có thể dọa người ta ngất đi sao?
Rõ ràng, Bình Bình cho dù rất nhỏ, nhưng cũng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Lưu Tiểu Cúc.
Nhìn Bình Bình hiếm khí lộ ra vẻ mặt như này, Lưu Ly khẽ nhếch môi.
Chỉ là Lưu Tiểu Cúc dù sao đã ngất ở trước mặt cô, cho dù trong lòng có nhiều nghi hoặc hơn nữa cũng buông xuống, khám cho người ta trước đã.
Chỉ là khi Lưu Ly đang muốn đi tới bắt mạch cho Lưu Tiểu Cúc, tay vừa chạm vào mạch của Lưu Tiểu Cúc, Lưu Tiểu Cúc đã mở mắt ra.
Trong mắt của Lưu Tiểu Cúc lúc này vẫn mang theo sự mê mang, nhưng không có cảm giác tang thương trước kia, ngược lại mang theo một chút rụt rè và bất an mà mọi người quen thuộc.
"Mẹ…" Lưu Tiểu Cúc gọi một tiếng.
"Mẹ ở đây, con sao rồi." Vương thị lo lắng đi tới, ngồi ở bên giường, Lưu Ly bèn lùi lại một bước.
"Con bị làm sao vậy?" Lưu Tiểu Cúc nói xong, tay còn day huyệt thái dương, dáng vẻ rất đau đầu.
Vương thị thấy con gái như vậy, trong lòng thở phào, nói lại một lượt sự việc đã xảy ra.
Lưu Tiểu Cúc nghe xong thì ánh mắt ảm đảm lại mang theo sự hoảng sợ: "Mẹ, con không muốn trở về… con sợ…"
Lưu Tiểu Cúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215699/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.