“Ám Ngũ…” Ám Thất muốn nói chuyện, nhưng không biết nên nói gì.
“Ta đi cầu xin chủ mẫu.” Ám Bát mở miệng.
Ám Ngũ muốn ngăn cản, nhưng Ám Bát đã rời đi rồi.
Ám Ngũ nhìn bóng người của Ám Bát cười khổ, lại cái gì cũng không nói.
Người hiểu chủ tử đều biết, đến Hổ Nhai, đã là chủ tử đặc biệt khai ân rồi.
Tuy nhiên, trên thực tế Cố Tại Ngôn hạ lệnh như vậy, không phải khai ân.
Mà là Ám Ngũ muốn nhìn Lưu Ly đối phó hổ như nào, vậy thì hắn cho hắn ta đến Hổ Nhai nhìn cho đủ, như vậy mà thôi.
Chỉ có điều, người đối phó hổ đó đổi thành Ám Ngũ mà thôi.
Lúc này, Lưu Ly đã bước vào trong căn nhà tranh.
Chỉ là mới vừa đi vào thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở.
“Tiểu Cúc, Tiểu Cúc số khổ của mẹ…”
“Tứ tỷ… Hu hu, tứ tỷ tỷ tỉnh đi mà…”
Nghe thấy âm thanh này, Lưu Ly nói không tốt trong lòng, không thèm nghĩ ngợi, chạy vào phòng.
Mới vừa vào phòng thì nhìn thấy người của tứ phòng đều vây quanh Lưu Tiểu Cúc trên giường, mà sắc mặt của Lưu Tiểu Cúc trắng bệch.
“Các người tản ra hết.” Lưu Ly quát một tiếng.
Người này cho dù sống, bị vây như vậy, cũng sẽ chỉ còn nửa hơi thở.
Bốn người của tứ phòng có ai tính người đó, sau khi nghe thấy tiếng quát tức giận của Lưu Ly thì đều vô thức tránh ra.
Lưu Ly lúc này mới đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215696/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.