Mà lúc này, trong phòng của nhị phòng Lưu gia, Tiêu thị lật qua lật lại không ngủ được.
Lưu Đại Quý sớm đã nằm xuống rồi, cũng sớm đã ngủ say, nhưng vì Tiêu thị lật qua lật lại khiến cho ông ta không ngủ được, ông ta tức giận hận không thể đạp một cước Tiêu thị xuống giường.
Có điều nghĩ lại, Lưu Đại Quý vẫn thôi.
Đạp người cần tốn sức, không chừng con sâu ngủ của ông ta sẽ chạy mất.
Nghĩ vậy, Lưu Đại Quý mang theo sự mất kiên nhẫn mà mở miệng: “Lên đi!”
Tiêu thị lật qua lật lại không ngủ được: “Hả?”
Lên? Đi lên đâu?
Tiêu thị khó hiểu nhìn sang Lưu Đại Quý, đương nhiên đèn đã tắt, bà ta cái gì cũng không nhìn thấy.
Thấy Tiêu thị không nhúc nhích, Lưu Đại Quý lại mất kiên nhẫn.
“Sao hả, không biết cởi quần, còn muốn ông đây hầu hạ nàng chắc?” Mẹ kiếp, còn không mau lên, con sâu ngủ của ông ta thật sự sắp chạy rồi.
Tiêu thị vừa nghe vậy thì vẻ mặt sưng lên: “Không phải, đương gia, ta không có…” Bà ta không muốn làm chuyện đó.
Chỉ là Lưu Đại Quý không có thời gian nghe Tiêu thị lôi thôi: “Bớt õng ẹo cho ông đây, không muốn lên thì yên lặng cho ông đây, đừng làm phiền ông đây ngủ.”
Tiêu thị cũng coi như hiểu nam nhân nhà mình, sau khi nghe thấy lời này thì cũng yên tĩnh lại.
Chỉ là trong đầu chỉ nghĩ tới một rương ngân lượng đã nhìn thấy ở chỗ Lưu Ly, trong lòng rất khó chịu.
“Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215689/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.