“Lý, cứu mạng---”
“Bụp bụp---”
Vào lúc Cố Tại Ngôn muốn nói ra dự định của hành vi hôm nay của mình, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi đầy lo lắng, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập.
Giọng nói này, có chút quen tai.
Chỉ là Lưu Ly lại không thể nhớ ra ngay.
“Ta đi mở cửa.” Cố Tại Ngôn nói xong thì đi về phía cửa.
Khi cửa lớn được mở ra thì nhìn thấy một người phụ nữ mặt mày đầy bụi đất loạng choạng chạy vào.
Cố Tại Ngôn nhíu mày, vô thức bảo vệ Lưu Ly.
Tuy sắc trời đã tối, nhưng Lưu Ly lại nhìn thấy trên người của người phụ nữ có vết máu, không khỏi nhíu mày.
“Bụp” một tiếng, người phụ nữ quỳ xuống trước Lưu Ly: “Ly, cầu xin cháu, hãy cứu Tiểu Cúc nhà ta, cầu xin cháu.”
Tiểu Cúc?
Lưu Tiểu Cúc?
Lưu Ly nhớ ra cái tên này, lúc này mới nhìn kỹ người trên đất, vậy mà là Vương thị của tứ phòng Lưu gia.
Ở trong ký ức của cô, Vương thị trước nay ngoan ngoãn, nói chuyện rất nhỏ tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương thị kích động như vậy, lần đầu tiên nghe thấy Vương thị nói chuyện lớn tiếng như thế, cộng thêm Vương thị lúc này có hơi nhếch nhác, sắc trời có hơi tối, cũng khó trách cô mới đầu không thể nhận ra.
Còn về Vương thị này, bất luận là bản thân Lưu Ly hay nguyên chủ, đều không có cảm giác gì đặc biệt.
Cộng thêm nhìn thấy Vương thị như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215685/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.