Thông thường người trong thôn đãi tiệc, sẽ đi đến nhà người khác mượn bàn, đợi sau khi bữa tiệc kết thúc thì trả lại.
Cái bàn trước mắt Yên Yên và Âu Dương Diệp bây giờ cũng không biết là của nhà nào, có lớp khói dầu dơ bẩn dày đặc như vậy.
Người trong thôn cũng thấy quen loại bàn này, cho nên không cảm thấy gì, nhưng Âu Dương Diệp không chịu nổi, cho nên bàn bạc với Yên Yên đổi qua bàn khác.
Cho dù, đổi qua một cái bàn sạch hơn cũng được.
Ừm, đương nhiên, người cùng bàn tốt nhất cũng nên sạch sẽ tươm tất hơn.
Hắn chưa giờ chê người nghèo, nhưng không thể chấp nhận người dơ.
Nhưng Yên Yên lại vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Không được đâu, chỉ có bàn này là còn trống.”
Âu Dương Diệp nghe vậy nhìn xung quanh, quả nhiên, những bàn khác đều đầy ắp người.
Vậy… phải ngồi ở đây?
Trong lúc Âu Dương Diệp đang giằng co trong lòng, Bình Bình ở cửa dẫn thêm vài người vào nữa.
Trong những người này, có Tôn Đại Phu, có phu phụ Ngô Văn Trác, còn có một người đàn ông trung niên.
Bình Bình nhìn qua một lượt, bèn dẫn đám người đi đến chỗ Yên Yên và Âu Dương Diệp.
Giống như Âu Dương Diệp, lúc nhìn thấy cái bàn, ai nấy mặt cũng biến sắc.
Dù sao cái bàn này, cũng đúng là quá dơ rồi.
Sự do dự trên mặt của các quý nhân, đã lọt vào tầm mắt của Trương Cao Ân ở nơi không xa, bèn đứng dậy đi tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215675/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.