Tuy lúc này đã là cuối thu, nhưng nhiệt độ vẫn có khoảng trên dưới 10 độ, nhưng Trương Thúy Châu giờ phút này lại bọc mình thành một cái bánh chưng.
Đánh giá đơn giản, Lưu Ly cảm thấy trên người Trương Thúy Châu khả năng mặc hai cái áo khoác, nhìn thôi trên trán cũng toát mồ hôi, nhìn cũng cảm thấy nóng tới hoảng.
Mà từ lúc cô vào cửa, Trương Thúy Châu từ đầu tới cuối đều cúi đầu, cho dù ngẩng đầu liếc nhìn cô, ánh mắt đó cũng sẽ nhanh chóng tránh đi, nhìn trông là một người rất tự ti.
Trực giác nói với Lưu Ly, Trương Thúy Châu này khả năng không phải có bệnh phụ khoa, mà có thể là bệnh khác.
“Thúy Châu, mẹ dẫn Ly tỷ của con tới rồi, con để Ly tỷ của con xem thử cho con đi.” Quân Tiểu Quyên mở miệng với Trương Thúy Châu.
Trương Thúy Châu nghe vậy, lập tức mang vẻ mặt hoảng hốt, lắp bắp nói: “Mẹ, không... không cần đâu, con...”
“Cái gì mà cần với chả không cần, trong nhà con nói có hiệu lực hay mẹ nói có hiệu lực, mẹ bảo con khám thì con khám.” Quân Tiểu Quyên nổi giận, không hề quan tâm Lưu Ly vẫn ở đây.
Sắc mặt của Trương Thúy Châu đỏ bừng, mắt ngân ngấn nước, không dám phản bác mẹ của mình, nhưng trong ánh mắt nhìn Lưu Ly lại tràn ngập sự phòng bị.
Lưu Ly: “...” Cô không đáng sợ, thật đấy.
Đối mặt với tình cảnh này, khi Lưu Ly không biết phải xử lý như nào, Quân Tiểu Quyên trực tiếp đi tới lột quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215619/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.