Nữ hầu kia ôm lấy cánh tay cô, muốn gỡ ra mà lại không cách nào làm được. Đến lúc này mà cô ta vẫn còn không biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, lại còn dám nghiến răng mà đe doạ cô.
“Song… Song Yết Hỷ! Cô điên rồi! Cô muốn chết sao?”
Lữ Thiết Nhan bật cười. Trên thế giới này đúng là không sợ kẻ thông minh chỉ sợ kẻ ngu ngốc. Sao lại có người ngu ngốc đến độ không nhận thức được bản thân đang nằm trong tay người khác thế này cớ chứ. Hay là cô ta quá tự phụ, cho rằng những lời đe doạ này có thể cứu mình một mạng? Lữ Thiết Nhan trước nay ghét nhất là kẻ ngông cuồng coi trời bằng vung, hôm nay không dạy dỗ thật tốt thì tên của cô sẽ viết ngược.
Cô nhếch miệng cười điệu cười của kẻ chiến thắng.
“Tên của tôi không phải để cô muốn gọi thế nào là gọi. Sao hả? Cô định làm gì tôi? Giết tôi sao? Xin lỗi, cô không có năng lực đó. Mà tôi, cũng sẽ không cho cô cơ hội đâu.”
Nữ hầu kia còn chưa nghe được hết câu thì Lữ Thiết Nhan đã đem đầu cô ta đập mạnh xuống nền nhà. Thân thủ chớp nhoán dứt khoát không chút lưu tình. Một cái vung tay của Lữ Thiết Nhan đủ khiến cô ta chỉ còn nửa cái mạng.
Nhưng cô cũng đã lượng sức lực để ra tay. Tuy rằng dập cái đầu của cô ta xuống nền rất mạnh, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng cô ta. Cùng lắm là nhức đầu một chút, vài ngày liền khỏi. Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/2787771/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.