Sau khi Lữ Thiết Nhan rời đi, A Kiều làm theo lời cô dặn dò. Bước đầu tiên lật đổ sự tín nhiệm giữa Đào Yến Trúc và Lương quản gia, sau đó lại than khóc bảo rằng mình bị ép, và còn giúp bà ta rất nhiều việc sau đó nữa. Trong một thời gian ngắn, A Kiều từ một người giúp việc bình thường trở thành tâm phúc bên cạnh Đào Yến Trúc.
Bà ta hoàn toàn tin tưởng vào lời cô ta nói, không chút nghi ngờ.
Lại nói về Song gia sau khi cô rời đi. Song Hải bị cú sốc nặng, ông không ngờ một phút nóng giận mà con gái thật sự đã bỏ đi không quay về nữa. Một đoạn thời gian đó Song Hải luôn tự dằn vặt bản thân mình, cứ mãi đấu tranh giữa những dòng suy nghĩ. Ông không biết nên tha thứ cho lỗi lầm của cô thế nào, nhưng lại cảm thấy bản thân đã sai ở đâu đó trong việc này mà chính ông cũng không rõ.
Còn Song Nhĩ Khang, sau khi cô rời đi được nửa tháng thì quay trở về nhà với một thân thể lành lặn. Nhìn bên ngoài vẫn phóng túng như thế, nhưng chỉ có người trong nhà mới biết “bên trong” đều đã phế cả rồi.
Còn Lữ Thiết Nhan, sau lần tạm biệt A Kiều đó liền không rõ tung tích, không ai biết cô đã đi đến đâu và làm gì. Một người sống sờ sờ lại như biến mất khỏi thế gian một cách li kì. Đến nỗi tất cả mọi người còn đồn thổi nhưng lời cay độc rằng có phải tiểu thư Song gia Song Yết Hỷ đã buồn khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/2787760/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.