Trên đoạn đường dài chiếc xe cứ chạy cứ chạy mãi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, điều đáng nói là không khí trong xe đột nhiên lạnh hơn, tài xế nhanh trí giảm điều hòa lại. Lữ Thiết Nhan và Đinh Thiên Ân từ đầu chí cuối chưa nói quá năm câu, rồi rơi vào trầm tư không ai nói với ai câu nào nữa. Vẫn là vị tài xế kia, cảm giác yên ắng này thật làm cho người ta không sao chịu được, hắn đưa tay bật lên một bản nhạc của một ca sĩ người Mỹ. Tiếng hát vu vương đầy ma mị vang lên bên tai, lời bài hát như đang kể về chuyện tình yêu của một đôi trai gái tuổi đôi mươi. Dường như anh và cô không cảm thụ được bài hát này đồng thanh lên tiếng: "Tắt ngay đi."
Tài xế thì khác hắn vừa lái xe vừa trưng ra bộ mặt hưởng thụ âm nhạc tuyệt đỉnh này, lại bị câu nói của hai người ở đằng sau làm cho giật mình, vô thức tắt ngay bản nhạc kia đi, tập trung lái xe mà vẫn cảm nhận được cái lạnh sau gáy, hắn khẽ thở dài nghĩ thầm, làm tài xế đôi lúc sướng thật đó, nhưng với trường hợp hiện giờ thì không hề. Hắn nghĩ bản thân đang chở hai tảng băng lớn thì đúng hơn.
"Cô muốn đi đâu?"
Thoạt sau mới nghe thấy giọng nói hiếm hoi của Đinh Thiên Ân , dáng vẻ uy nghiêm cùng gương mặt lạnh lùng không chút dao cảm.
Lữ Thiết Nhan còn nghĩ là mình đang ngồi cùng cục đá chứ nhỉ, đến cười một cái thôi đối với Đinh Thiên Ân giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/2787719/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.