Những tưởng là anh muốn đi vệ sinh, Lữ Thiết Nhan không làm phiền việc anh giải tỏa nỗi buồn, xin phép ra ngoài trước. Vừa mới lướt qua thôi Đinh Thiên Ân đã luyến tiếc ngoái đầu nhìn theo, vô tình nhìn thấy vết bầm ở cổ của cô. Ánh mắt anh đanh lại, nhanh miệng gọi: "Yết Hỷ!"
Lần đầu tiên có người gọi cô bằng cái tên này, mặc dù cô chỉ là một linh hồn ở kiếp trước ngự trị thể xác này, mặc nhiên cảm tính của thể xác vẫn len lỏi đâu đó trong tâm, nghe gọi tên không tránh được mà nhìn lại: "Có gì sao?"
Trước kia, lần đầu tiên Đinh Thiên Ân gặp cô anh đều gọi cô là Regina, cho dù anh biết tên cô là gì đi chăng nữa vẫn giúp cô giữ bí mật. Lần này lại gọi thẳng tên không biết có ý gì.
Đinh Thiên Ân nhấc từng bước chân lẫm liệt đi đến gần cô, bước chân vô cùng hối hả vội vã, bất giác đưa tay vén tóc sau lưng cô lên xem kĩ vết bầm kia. Hành động của Đinh Thiên Ân làm cô quýnh quáng né tránh: "Anh làm gì vậy hả?"
Đinh Thiên Ân đột nhiên nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lùng: "Cổ của cô tại sao lại bầm tím lên hết vậy? Nói đi là do ai đã làm?"
Cho dù cô có bị sao đi nữa thì việc đó có liên quan gì đến anh chứ? Anh tỏ ra sốt sắng cho cô để làm gì? Biểu hiện này của anh làm cô có cảm giác như bản thân đang được quan tâm vô đối vậy, nhưng mà giữa cô và anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/2787421/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.