Chốc sau Lữ Thiết Nhan được đưa đến bệnh viện một cách nhanh chóng. Các y bác sĩ cố gắng hết sức để cứu sống cô, may mắn khi ý chí sinh tồn của cô quá lớn cho nên không dễ chết như vậy. Khi Lạc Lạc được đưa vào phòng hồi sức thì khi đó Đinh Thiên Ân mới giảm bớt đi sự sợ hãi trong lòng của mình, anh luôn túc trực ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, nói đủ chuyện trên đời để giúp cô phần nào nhanh chóng tỉnh lại hơn.
"Thiên Ân!"
Quả nhiên mọi công sức hy vọng của anh đều không đổ sông đổ biển, Lữ Thiết Nhan thật sự đã tỉnh lại. Lời đầu tiên chính là cái gọi tên đầy thân thuộc và trìu mến. Đinh Thiên Ân trở nên luống cuống vì thấy cô tỉnh dậy, đến nỗi hai mắt của anh còn rưng rưng, chưa khi nào anh khóc nhiều đến vậy: "Anh đây, anh đây."
Đinh Thiên Ân đối với cô vẫn dịu dàng nồng ấm như thuở đầu yêu nhau. Tay của anh đan chặt tay của cô không buông, chỉ sợ buông một giây thôi cô liền biến mất. Một lần đối với anh là quá đủ rồi, anh không muốn để cô rời xa thêm một giây một phút nào nữa.
Lữ Thiết Nhan mở đôi mắt vốn nặng trĩu của mình lên, trong đáy mắt chất chứa đầy gương mặt của Đinh Thiên Ân ở đó, còn có vẻ yêu thương trầm lắng nhất: "Em... em tưởng là em đang mơ."
"Không phải, tất cả là thật. Anh ở đây bên cạnh em mà, anh hứa nhất định sẽ không rời xa em đâu." Đinh Thiên Ân đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/2787310/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.