Ngồi trên xe mặc dù có điều hòa nhưng lòng của Đinh Thiên Ân lại nóng như lửa đốt, nhìn thấy người con gái anh yêu chịu đau đớn cồn cào như vậy riêng anh đau gấp đôi so với cô.
Một tay anh cầm lấy tay cô, tay còn lại giữ chặt cái áo khoác đang cầm máu giúp cho cô. Khuôn mặt tràn đầy nỗi sợ hãi và lo lắng, mồ hôi lả chả tuôn ra khắp đầy trán, hại tóc anh cũng vì thế mà trở nên xuề xòa.
Lữ Thiết Nhan không thấy được Đinh Thiên Ân của lúc này, thật sự mà nói là trông yếu đuối vô cùng, Lãm Luân Trì là người phụ trách lái xe ngày hôm nay, thật sự mà nói làm việc với anh đã lâu nhưng hắn chưa từng nhìn thấy anh có bộ dạng yếu đuối tràn đầy lo sợ, có thể là do cô đối với anh quá quan trọng cho nên mới có biểu hiện này.
"Chủ tịch, máu dính đầy đồ của ngài rồi."
Lãm Luân Trì nhìn vào gương chiếu hậu phảng phất lấy hình ảnh của Đinh Thiên Ân với cơ thể be bét là máu, nhuốm màu đỏ tươi. Điều đó nói trang phục ngày hôm nay anh mặc vô cùng đắt tiền. Đinh Thiên Ân không chút đoái hoài đến, cái anh quan tâm nhất lúc này chính là cô: "Tăng tốc đi."
Lãm Luân Trì không kéo dài thời gian, hắn đạp chân tăng tốc xe một cách thật nhanh. Chốc sau cũng đã đến bệnh viện, Đinh Thiên Ân trực tiếp bế cô vào trong, đặt lên giường bệnh. Vẻ mặt hớt hải cùng đôi chân gấp gáp chạy đi tìm bác sĩ y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/2787266/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.