Lữ Thiết Nhan chậm rãi đi xuống lầu, lúc nãy cô đã nhìn thấy Bội Châu Anh đang ngồi, tấm lưng mảnh mai đối diện mắt cô, nhưng có cảm giác thật cô độc. Cô nhớ mỗi khi Bội Châu Anh đến đều náo nhiệt, phải nói là miệng của cô nàng tía lia tía lịa, bất kể ai bên cạnh cũng không tránh khỏi bật cười, chợt nhiên hôm nay lại ngồi một góc im lặng đến lạ thường.
Lữ Thiết Nhan vừa suy nghĩ vừa vỗ nhẹ vai Bội Châu Anh: "Đợi mình có lâu không?"
Bội Châu Anh không nói gì, lúc quay lại nhìn thì Lữ Thiết Nhan thấy hai mắt của cô nàng đỏ chạch, dường như mới khóc. Thấy vậy Lữ Thiết Nhan mới lên tiếng quan tâm hỏi chuyện: "Sao vậy? Cậu đang khóc hả?"
Câu hỏi của cô như đúng với tâm trạng hiện tại của Bội Châu Anh, cô nàng thút thít giang rộng đôi tay ôm chầm lấy Lữ Thiết Nhan, bao nhiêu tâm tư buồn rầu đều nói ra hết: "Hôm qua mẹ của mình đến tìm Diệp Phi, còn bắt anh ấy phải rời xa mình. Bà ấy uy hiếp Diệp Phi nếu ngoan cố không chia tay sẽ bắt mình gả cho người khác. Mình thật sự buồn lắm Yết Hỷ, mình vô cùng khó xử trong chuyện này."
Lữ Thiết Nhan khôn khéo hỏi: "Vậy cậu và Diệp Phi hiện tại thế nào?"
"Tụi mình chia tay rồi."
"Là Diệp Phi đề nghị sao?"
Bội Châu Anh lắc đầu chứng tỏ câu nói của cô không đúng: "Mình là người đã đề nghị, lúc anh ấy nghe anh ấy đã vô cùng đau khổ. Khóc rất nhiều, nhưng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/2787240/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.