Sau phút dầm mưa, trên đường Tác giả nó được gã có cái tên quái đản Cổ Huyết cõng trên lưng.
Cảm giác nằm tựa vào tấm lưng rắn chắc nhưng ấm áp lạ thường ấy ôi dễ chịu làm sao, thậm chí êm ái tới mức nó ngủ quên lúc nào không hay.
Dẫu mưa dẫu gió có thét gào hắn vẫn lẳng lặng địu đứa con gái trên lưng mình phi nhanh như cắt vun vút y hệt Ninja, khóe miệng chếc lên góc 45 độ khi vô tình bắt gặp gương mặt say ngủ vì mệt mỏi của Lâm Tử gục lên vai mình.
Phải nói con nhải ranh này lúc ngủ một chút gọi là nữ tính cũng chẳng thấy. Không giống bao cô gái khác, nó không thể hiện vẻ gì là dịu dàng hay tỏ ra đáng yêu ngây thơ để thu hút người khác. Đổi lại, Lâm Tử này có nét gì đó độc đáo khác người. Có lẽ chính vì vậy nó mới độc cô bất bại muôn thuở không thằng con trai nào tồn tại tình ý với tính cách của nó.
5 phút trôi qua!
" Này! Tới nhà rồi, tỉnh dậy đi! "_ Cổ Huyết lắc lư gọi nó.
Hắn thở dài đặt cái thây ướt sũng nước mưa của nó xuống giường phòng nó.
Ắc... Xì...!
Nó hắc hơi rõ to tỉnh dậy thì thấy bản thân đang ở nhà:
" Ủa....! Mình về nhà hồi nào vậy ta? "
Hắn cúi người ngồi phệt trên giường của nó nghỉ chân ánh mắt vờ vịt liếc qua quan tâm:
" Mới vừa về tới, người cô ướt hết rồi! Mau đi tắm nước nóng rồi lau khô, không thôi cảm lạnh đấy! "
" Ờ...! Tôi tự biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-bat-dac-di/868435/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.