Hiểu Tinh nắm tay Lưu Trinh lôi đi chợt nhớ ra nó nên quay lại thấy 1 nấm mồ tuyết nhô lên, hai cô gái hốt hoảng dùng tay cào hết lớp tuyết và kéo xác nó ra ngoài phủi phủi những chỗ còn vương vãi mấy hạt tuyết trên người và cả tóc nó.
Cậu ko sao chứ? _ Lưu Trinh ko khỏi buồn cười nhìn nó hỏi han.
Lại cả Hiểu Tinh lúc nãy nóng giận giờ thấy cảnh của nó liền quên đi cơn giận mà đỡ nó dậy:
_ Lâm Tử. Sao cậu lại nằm dưới đó thế? Lỡ thành người tuyết thật thì gây go mất!
Hứ..! Tớ cứ tưởng hai cậu bỏ mặc tớ, suýt nữa tớ thành Elsa ngoại truyện rồi đấy! _ Nó giận lẫy.
Ai bảo cậu tạo chi cái thứ quái đảng tròn tròn còn đục lỗ nữa, tự làm tự chịu. _ Hiểu Tinh bắt bẻ lời giận lẫy của nó.
Hạo...la....hạo..la 2 cậu đủ rồi đó. Đi thôi _ Lưu Trinh hối thúc.
( Có nghĩa là được rồi, được rồi)
( Tiếng Hoa Ngữ vì tác giả viết truyện dựa theo ngôn tình Trung Quốc hay xen vài câu cho có màu đó mà)
Thời gian chạy thật nhanh, thoáng chốc đã 1 giờ chiều. Nó sực nhớ ra chuyện quan trọng mà nó đã cùng Hiểu Tinh khám phá ở ngôi nhà cũ nọ.
Ui trời, mình quên mất tiu, còn vụ này nữa phải bàn với cậu ấy đã! _ Nó nhanh miệng.
Đến sở cảnh sát.
Cả ba đứa xúm lại đem đoạn clip và khai báo với cảnh sát vụ tối qua xong. Mừng quá thế là hết nhiệm vụ, 3 đứa rảnh rang cưỡi xe chở nhau đi uống trà sữa tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-bat-dac-di/249145/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.