Dụ vương phủ bị thiêu rụi trong khói lửa, Sở Tiêu một tay cầm một bức thư một tay ôm hài tử rời đi trong đêm.
Ngồi trên ghế, y mở thư ra, đây là thư Dụ vương phi viết, bên trong không tiết lộ thân phận của nàng và phu quân, chỉ nói phụ mẫu đoản mệnh bệnh mất giao hài tử cho y. Trừ hoàng đế không ai biết chuyện y thiêu rụi vương phủ kể cả Thượng Quan gia.
Một cung nữ bước vào, hành lễ nói:”Vương gia, điện hạ đến”
Sở Tiêu khẽ nhíu mày, khó hiểu. Đêm hôm khuya khoắt một tiểu công chúa năm tuổi lại ra khỏi cung? Sở Tiêu liền nói:”Mời điện hạ vào đây”
Nhị công chúa tiến vào, Sở Tiêu hành lễ ngay:”Bái kiến điện hạ”
Nhị công chúa ngồi xuống ghế nói:”Miễn lễ”
Sở Tiêu ngồi xuống bên cạnh hỏi:”Điện hạ đến là có chuyện gì sao?”
Nhị công chúa nói ngay:”Đến ra lệnh cho ngươi”
Sở Tiêu tức thì đứng dậy, cung kính nhận lệnh, y hỏi:”Điện hạ có gì sai bảo?”
Nhị công chúa nhếch môi nói:”Người nói ta là người chơi cờ, người là quân cờ, vậy Nhiếp Chính Vương, ta muốn ngươi giết toàn bộ trên dưới Thượng Quan gia không xót kẻ nào”
Sở Tiêu hỏi nàng:”Kể cả hoàng hậu sao?”
Nhị công chúa liền nói:”Không, hoàng hậu ấy à, cứ để y cho phụ hoàng ta, ngươi cứ theo lệnh ta mà làm là được”
Sở Tiêu cung kính nói:”Thần, tuân mệnh”
Nhị công chúa lập tức rời đi. Sở Tiêu mím môi, nghĩ thầm:”Nhị công chúa này....không có tâm trí của một đứa trẻ năm tuổi nên có”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ba-ngan-the-gioi-deu-yeu-anh/3601122/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.