Binh lính đánh nhau, Khải Trạch chạy đến cung của y thì thấy Minh Triết đã đứng ở cổng cung của y rồi, hắn ra lệnh cho thủ hạ bắt lấy Khải Trạch rồi tiến vào trong, y đã bị huỷ dung rồi, hắn bước vào trong, y ở phía sau rèm, gương mặt bị rạch đến thảm thương vẫn còn đường trắng của xẹo trên mặt, Minh Triết gọi y:”Quân nhi” 
Y im lặng rồi hỏi:”Minh....Minh Triết ca ca?” 
Hắn đáp:”Là ta” 
Sở Tiêu ngập ngừng rồi nói:”Đừng ở đây, đừng gặp ta....” 
Hắn vẫn tiến tới, vừa đi vừa nói:”Ta biết đệ bị chúng huỷ dung rồi, Tiêu nhi đừng lo lắng, với ta đệ có như thế nào vẫn luôn đẹp nhất” 
Sở Tiêu xoay người lao ra, nhào vội vào lòng y ôm lấy bật khóc, hắn ôm lấy y thật chặt trong lòng rồi nói:”Xin lỗi Tiêu nhi, Minh Triết ca ca của đệ đến muộn rồi” 
Hắn đặt y trên giường, ngồi xuống trước mặt y, nhìn gương mặt đầy vết xẹo của y rồi nói:”Xẹo cũng được, đệ vẫn đẹp mà” 
Hắn vừa nói vừa gục đầu lên đùi y, lúc thủ hạ bắt Khải Trạch mang đến hắn mới từ từ đứng dậy, hắn bế y lên ôm vào lòng nói với đối phương:”Ngươi nói ngươi Tiêu nhi nhưng ngươi lại khiến y bị huỷ dung, tình yêu của ngươi thật tởm, mang hắn đi nhốt với cẩu hoàng đế kia, từ nay Tiêu nhi là hoàng hậu của ta, y không còn là của ngươi nữa” 
Khi hảo cảm của hắn với y gần đầy thì đã hơn một năm sau khi hắn đăng cơ, biến cố lại xảy ra, lần này hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ba-ngan-the-gioi-deu-yeu-anh/3601110/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.