Edit: Tiểu Lăng Beta: Rinnina Khóe mắt Hữu Lệ giật giật, khóe miệng cũng giật giật theo, cô kéo Nghiêm Húc vào một góc: “Họp lớp với nhau… mà cậu mang con nhà đồng nghiệp tới làm gì!” “Không phải là con đồng nghiệp, là con gái của một tiền bối.” “Không phải cũng là đồng nghiệp à!” Nghiêm Húc im re: “Cô ấy còn là bạn gái của tôi.” Hữu Lệ: “… Cậu, cậu… được! Biết cua gái lẹ quá ha! Lại còn gây vạ cho con của đồng nghiệp! Cô bé trưởng thành chưa? Tên nghiệt súc này!” Nghiêm Húc: “… Cảm ơn.” Đầu trọc quàng vai Nghiêm Húc: “Lợi hại ghê ha ~” Hữu Lệ trừng đầu trọc, tên kia lập tức im lặng: “Ôi ôi bớt giận! Bà xã à, anh đang nói… ôi chà, quả nhiên Nghiêm Húc của chúng ta đã trưởng thành rồi!” Cuối cùng Hữu Lệ cũng bày tỏ sự đồng ý: “Ừ, em còn tưởng cậu ta sẽ tự nhịn chết mình.” Nghiêm Húc: “…” Trở về KTV, Thiên Thảo đang chơi oẳn tù tì với đám cán sự học tập, quên cả trời đất. Nghiêm Húc nhấc chai rượu để cạnh cô xuống: “Lại uống rồi.” “Em đang vui ~… Anh hiểu không!” Thiên Thảo liếc mắt đưa tình với Nghiêm Húc, Nghiêm Húc biết cô vui vì nhìn thấy người quen hồi trước, bèn yên lặng uống hết nửa bình rượu của cô, sau đó để lại chỗ cũ. Thiên Thảo kéo Hữu Lệ: “Nào nào nào, cùng tôi hát “Một người tựa mùa hạ, một người như mùa thu”* nào!” (*) một bài hát do ca sĩ Phạm Vỹ Kỳ (Christine Fan) thể hiện “À, ok.” Nội tâm Hữu Lệ: Ồ, cô bé này hòa đồng thế! Không hổ là người có thể đoạt Nghiêm Húc vào tay! Lời ca: Lần đầu tiên gặp mặt nhìn bạn còn không vừa mắt, ai ngờ về sau tình cảm lại thân thiết đến thế… Oa, nhất định cô bé này cố ý! Biết lần đầu tiên mình thấy cô thì đã ngứa mắt! Hữu Lệ liếc Thiên Thảo, Thiên Thảo cũng liếc Hữu Lệ, Hữu Lệ chuyển ánh mắt tạo thành vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, Thiên Thảo chuyển ánh mắt thành… mắt con mèo trong “Mái ấm của Chi”* == (*) “Mái ấm của Chi” hay “Chi’s Sweet Home”: một manga của Konami Kanata, được đăng trên tạp chí từ năm 2004. Chuyển thể thành anime vào năm 2008, được sản xuất bởi hãng phim Madhouse. Giả vờ ngây thơ là rất đáng xấu hổ đó! Sau đó… “Hữu Lệ, đi WC với tôi đi.” “Hữu Lệ, đưa dưa hấu cho tôi đi.” “Hữu Lệ… abc…” “Hữu Lệ… xyz…” Hữu Lệ suy sụp gãi đầu: “Bao giờ hai người kết hôn đừng có quên gọi tôi đó.” “Đương nhiên đương nhiên.” Thiên Thảo vỗ vỗ bả vai gầy yếu của cán sự học tập: “Đến lúc đó sẽ gọi hết… ây? Phải thêm thịt đó, hức.” Cán sự học tập còn suy sụp hơn Hữu Lệ, gật nhẹ đầu: “Tôi… sẽ cố gắng.” Hát cũng hát đã đời rồi, rượu cũng uống no bụng rồi, Nghiêm Húc cõng Thiên Thảo từ trên lầu xuống, sau đó đặt cô vào trong xe: “Em ngủ trước đi, đến anh gọi.” “Đưa em về nhà anh đi.” “… Cha em sẽ giết anh.” “Không, em không cho cha giết.” Thiên Thảo ôm cổ Nghiêm Húc, hôn chụt một cái: “Với cả lần trước cha đã đồng ý cho chúng ta rồi.” “Nhưng lần trước suýt nữa cha em đã giết anh.” Thời gian quay lại một ngày trước, Nghiêm Húc đến nhà Thiên Thảo làm khách, hai người ngồi trên ghế dài, vừa đánh piano vừa chơi đùa, Thiên Thảo nói với Nghiêm Húc: “Hôm nào thấy Nguyễn Tây cũng phải gọi anh ta là dượng, thật không thoải mái, anh ta lời quá.” Nghiêm Húc không trả lời, mà bỗng nhiên cúi đầu hôn Thiên Thảo một cái, kiểu cúi người xuống, thân mật ngậm mút lấy môi cô. Nhưng khéo làm sao mà ngay lúc ấy, cha Thiên Thảo – Thiên Diệp đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này, ông lập tức sụp đổ, cầm đĩa trái cây chọi vào mặt Nghiêm Húc: “Đồ mặt người dạ thú này! Dám bắt nạt con gái tôi!” Nghiêm Húc khó lòng giãi bày, bị đuổi chạy khắp phòng. Thiên Diệp cũng ác, đánh mà không so đo chi phí, sau khi ném một đống ly tách và bình mỹ phẩm dưỡng da của Thiên Thảo rồi, lại cầm lấy đàn violon của Nguyễn Tây vung mạnh xuống người Nghiêm Húc: “Đúng là nhìn lầm cậu rồi! Lại dẫn sói vào nhà!” “Cha, cha!” Thiên Thảo giữ chặt tay Thiên Diệp, ngăn ông lại: “Bình tĩnh cha ơi! Cây đàn violon này là bạn tốt của dượng cho dượng mượn đấy!” “Hả? Vậy con lấy cái ghế cạnh đàn piano ra đây cho cha!” “Cha, gạo sống đã nấu thành cơm chín rồi, cha phải chấp nhận sự thật đi thôi!” Thiên Thảo trịnh trọng nói. Cái gì? Gạo sống đã nấu thành cơm chín? Lừa cha vậy hả! Thiên Diệp sụp đổ, con gái ông lại giúp người ngoài lừa đảo ông. Ban đầu Thiên Thảo và Nghiêm Húc tính từ từ mới nói với Thiên Diệp, nhưng từ hôm đó, chuyện mờ ám đã sáng tỏ… Thiên Diệp hiểu câu “gạo sống đã nấu thành cơm chín” kia của Thiên Thảo là Nghiêm Húc đã làm chuyện xấu với con gái ông rồi. Nhưng Nghiêm Húc rất vô tội, chưa từng làm gì cả, từ đó, mỗi lần Nghiêm Húc đến nhà Thiên Thảo thì phải chịu áp lực cực lớn, mắt ông lão như dao cắm vào người anh, như thể đang nói: Dẫn sói vào nhà, dẫn sói vào nhà rồi! Mặc dù quá trình rất xấu hổ, nhưng kết quả rất lý tưởng, vì ông lão bảo họ mau chóng kết hôn. Nghe Nghiêm Húc nhắc lại đoạn hồi ức 囧 đó, Thiên Thảo ho khan, huơ tay trước mặt anh: “Bỏ qua, bỏ qua đi…” Nghiêm Húc nhớ tới chuyện đó, không nhịn được cười nhẹ, sau đó hôn Thiên Thảo một cái, lên xe, đốt “lửa”, bóng đêm che giấu tất cả những gì trong chỗ tối. Thiên Thảo nghiêng người gác cằm lên vai Nghiêm Húc: “Kết hôn đi, rồi từ từ nuôi em lớn, lớn rồi ăn mới ngon, đương nhiên bây giờ cũng rất ngon, nên em không ngại anh ăn luôn em bây giờ.” Nghiêm Húc nghiêng đầu, Thiên Thảo dịch ra sau, tựa vào ghế xe, bờ vai nửa lộ, làm ra vẻ “Ăn em đi, ăn em đi”. Bàn tay cầm vô lăng nắm chặt, Nghiêm Húc dừng lại mấy giây, sau đó nghiêng người qua chỉnh lại quần áo bị cô cố ý kéo xuống: “Chúng ta sắp kết hôn rồi.” Cho nên nhịn thêm tý nữa cũng không sao. Cuối cùng, bọn họ cũng chờ được đến ngày kết hôn, đêm trước hôm đó còn mất ngủ vì quá hưng phấn. Sáng sớm hôm kết hôn: Thật trong lành, thật hưng phấn. Giữa trưa hôm kết hôn: Thật nhiều người, thật nhiều rượu, thật hưng phấn. Tối hôm kết hôn: Mệt chết rồi, chân sắp gãy, buồn ngủ quá. “Mệt không?” Nghiêm Húc hỏi. Thiên Thảo đáp: “Mệt quá.” “Vậy chúng ta đi ngủ thôi.” “Ngủ thôi ngủ thôi.” Cho nên đêm đầu kết hôn, hai người chỉ đơn thuần ngủ với nhau, tay ôm nhau, mặc áo ngủ thoải mái, mang theo nhiệt độ cơ thể và hương vị của nhau tiến vào mộng đẹp. Trạng thái sáng hôm sau kết hôn: Thiên Thảo chìm chìm nổi nổi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, không được không được, ngủ thêm tý nữa… Nhưng lại thấy không đúng chỗ nào đó, tay sờ khắp nơi, thấy mềm mềm, nong nóng, lại cường tráng. Bỗng chốc nghĩ ra, đúng rồi, hình như mình kết hôn rồi. Nghĩ thế thì lập tức tỉnh ngủ, oa, hôm qua mình kết hôn rồi! Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của mình! Suýt nữa thì nhảy dựng lên trên giường, niềm hưng phấn mất đi tối qua lại trở về. Thiên Thảo cười mở to mắt, vừa mở ra đã nhìn thấy anh, anh đang nhìn cô, thấy cô cười, anh cũng cong nhẹ khóe miệng lên. “Không ngủ nữa à?” Nghiêm Húc ôm Thiên Thảo, giọng có phần khàn khàn vừa tỉnh ngủ: “Tay mò vào quần áo anh làm gì?” “Anh cũng có thể luồn tay vào quần áo em mà ~” Thiên Thảo đắc ý nói. “Vậy anh luồn vào đó.” Tay Nghiêm Húc mò vào trong váy ngủ của Thiên Thảo, từ từ cởi hai nút áo duy nhất trước ngực Thiên Thảo ra từ bên trong, bởi vì cởi từ bên trong khá khó, bàn tay có lớp chai mỏng của Nghiêm Húc luôn ma sát với ngực của Thiên Thảo. Thiên Thảo kinh ngạc, lần đầu tiên chưa đùa được đã bị đùa lại. Nút áo bị cởi ra, Nghiêm Húc ôm cô, lật người một cái đè Thiên Thảo xuống dưới, hôn nhẹ lên phần ngực bị lộ ra của cô. Thiên Thảo cười: “Ngứa quá ~” “Ừ.” Nghiêm Húc công nhận, mỗi lần Thiên Thảo hôn anh, anh đều rất ngứa, nhưng không phải ngứa trên người, mà là ngứa ngáy khó nhịn trong lòng. Vén váy ngủ của Thiên Thảo lên, Nghiêm Húc cúi xuống liếm hôn rốn cô. Thiên Thảo dùng đùi cọ vào eo Nghiêm Húc, một chân khác duỗi ra, dùng ngón chân đùa với bộ phần đang cứng lên dưới quần ngủ rộng của Nghiêm Húc: “Nghiêm Húc, anh đang cứng buổi sáng đó hả?” “Chúng ta dậy muộn như thế, qua lúc cứng buổi sáng lâu rồi.” Nghiêm Húc buồn bực nói. “Vậy đây là gì?” Thiên Thảo tiếp tục đùa, ngón chân vân vê thứ dưới quần Nghiêm Húc, làm nó càng lúc càng lớn, cách cả quần rồi mà vẫn chọc vào cổ chân cô. “… Là vì anh có cảm giác với em.” Nghiêm Húc thở dài một hơi, nói. Thiên Thảo vui vẻ cười, chống tay ngồi dậy cởi đồ ngủ của mình ra, hai bé thỏ trắng lớn nhảy ra ngoài. Cô hà hơi bên tai Nghiêm Húc: “Vậy không mau hưởng dụng em đi?” Một ngọn lửa ấm đốt khắp ngũ tạng lục phủ và cả người Nghiêm Húc. Anh ôm Thiên Thảo ngồi vào lòng mình, bàn tay run rẩy nắm lấy một bé thỏ trắng của Thiên Thảo, đầu lưỡi liếm đỉnh nhô lên, ngậm mút vào miệng. Thiên Thảo hôn tóc anh, ngón tay trượt dọc theo vân da anh, nghĩ thầm, chắc chắn Nghiêm Húc phải thường đi gym, cơ bắp trên người anh ấy chắc hơn nhiều so với lúc làm ở công trường, rất có mùi vị. Thở dốc, Nghiêm Húc cởi đồ lót của Thiên Thảo ra, mặc dù cơ thể đã thèm khát lắm rồi, chỗ nào đó căng cứng đến phát đau, nhưng anh vẫn không quên săn sóc Thiên Thảo. Ngón tay thon dài vuốt ve “cô bé” của cô, dịu dàng rút cắm nhè nhẹ, ve vuốt tất cả những nơi mẫn cảm của cô, nghĩ tới việc lần đầu tiên tuyệt đối sẽ rất đau, nghe nói phải bảo đảm chỗ đó của cô gái đủ ướt mới có thể giảm bớt cảm giác đau đớn của cô ấy. Thời gian dần trôi qua, Nghiêm Húc cảm thấy có chất lỏng chảy xuôi theo lòng bàn tay xuống, trượt qua xương ngón tay anh, nhỏ xuống giường. Vậy là được rồi sao? Bởi vì chưa yên tâm, Nghiêm Húc tiếp tục dụng tâm vuốt ve nơi đó. Tiếng thở bên tai càng ngày càng nặng nề hơn, mắt Thiên Thảo đầy nước, cô ôm lấy anh, đôi môi mềm mại hôn lên xương quai xanh và cằm, cuối cùng cắn môi anh, thì thầm: “Nghiêm Húc… Em không nhịn được nữa…” Thật ra anh đã sớm không nhịn nổi nữa rồi, chỉ lo cô thôi. “Vậy anh đi vào, đau thì nói cho anh biết…” Nghiêm Húc kích động, giữ lấy eo Thiên thảo, nhắm ngay mục tiêu thọc vào. Vách trong ấm áp mềm mại lập tức bao bọc lấy anh, anh nén xúc động muốn đẩy hết toàn bộ vào, nắm chặt giường, hôn Thiên Thảo: “Đau không?” “Không phải lo cho em.” Thiên Thảo từ từ ngồi dậy, để vật kia đẩy vào sâu hơn. Bàn tay nắm ga giường của Nghiêm Húc siết chặt lại, cảm giác thân dưới bị mút vào quả thực đánh bay lý trí của anh. Thiên Thảo cắn răng, cố gắng không để mặt mình trông đau đớn, nén cảm giác căng trướng đến phát bỏng, từ từ nuốt vật lớn nóng cháy đó vào: “Nghiêm Húc, anh cho em lần đầu của anh, em cũng cho anh lần đầu của em, lúc này, chúng ta đã trao đổi thứ quý giá nhất cho nhau rồi.” Nghiêm Húc liếm những giọt lệ vì đau đọng bên khóe mắt của Thiên Thảo, giọng nói khàn khàn hôn nghiền bờ môi cô: “Em… mới là vật quý giá nhất.” Thiên Thảo vòng lấy cổ Nghiêm Húc: “Không, anh cũng vậy, đừng cảm thấy nam mất đi lần đầu không có ý nghĩa như nữ, trong lòng em, chúng là như nhau. Bởi vì anh là người em thích, không có gì khiến em vui hơn… là cướp đi lần đầu của anh…” Nghiêm Húc che kín môi Thiên Thảo, kích động xen lẫn cảm động, phân thân đang khảm trong người Thiên Thảo dần dần chuyển động, ma sát với tần suất cô có thể chịu đựng được, nhịn xúc động lút cán, từ từ tăng tốc dần. Trong lòng Thiên Thảo bỗng dưng muốn cảm thán, CMN, đây mới gọi là làm tình chứ. Bởi vì yêu, bởi vì thích, nên mới làm, có thể đi càng sâu hơn, cảm nhận lẫn nhau, khảm nhau vào sâu trong cơ thể mình. Làm tình, là để kết nối với nhau, để người đó thành một phần của cơ thể mình. Thời gian dần trôi, Thiên Thảo cảm thấy đỡ đau hơn, trong cơ thể dần dần sinh ra ham muốn rõ ràng. Tránh để Nghiêm Húc phải nhịn, cô nói với anh: “Em đỡ rồi, nhanh một chút đi.” “Ừ ừm…” Nghiêm Húc đang hút ngực Thiên Thảo, nghe cô nói vậy, bắt đầu tăng tần suất, thọc từng phát vào trong người Thiên Thảo. Ban đầu còn có sâu có cạn, chín cạn một sâu rồi lại ba cạn hai sâu, nhưng cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, thành trạng thái mỗi phát đều đẩy đến lút cán, cắm vừa nhanh vừa sâu. Ham muốn và đau đớn cùng tồn tại, Thiên Thảo cảm thấy như có hai tầng lửa băng chồng lên nhau trong cơ thể mình. Nhưng mỗi khi Nghiêm Húc hỏi cô có chịu được hay không, cô tự động bỏ qua đau đớn, nói là rất dễ chịu. Bởi vì lần làm tình này, hoàn toàn không phải hiến tế lần đầu của mình, mà là để kỷ niệm ngày cô và anh đến với nhau. Cô muốn cố hết sức thỏa mãn anh. Làm đến lúc cuối cùng, Thiên Thảo thật muốn ói, có phải do Nghiêm Húc cấm dục lâu quá, đã lâu không phát tiết ham muốn ra không, vì sao xong một lần rồi lại làm lần nữa, bắn hết vào trong cơ thể cô rồi mà vẫn còn đang làm. Cho nên, cấm dục lâu, tinh dịch cũng sẽ nhiều hơn ư? Rốt cuộc, sau mấy tiếng, vật lớn siêu cứng đó cũng chiến đấu xong. Thiên Thảo rất muốn nói với Nghiêm Húc, cả người em đau quá, đều do anh đó. Đương nhiên là cô không nói ra miệng, chỉ ghé vào lòng Nghiêm Húc lẩm bẩm, nói bị anh làm mệt quá, chân tê hết cả rồi… vân vân và vê vê. “Để anh tắm cho.” Nghiêm Húc nhìn vết máu trên ga giường, đau lòng, đưa tay bế Thiên Thảo dậy, đặt vào bồn tắm trong phòng tắm, sau đó tỉ mỉ tắm cho cô. Thiên Thảo sờ bờ môi hơi sưng, nghĩ, may mà Nghiêm Húc không có thói quen trồng dâu trên người cô, nếu không người cô đã xanh xanh tím tím không nhìn nổi rồi. Lúc làm vừa rồi, Nghiêm Húc cũng không cố ý trồng dâu trên người cô, chỉ hôn ở ngực rất lâu, nên trên đó thình lình xuất hiện hai vết đỏ. “Nghĩ gì thế.” Nghiêm Húc nhìn môi Thiên Thảo, nói: “Sao lại sưng lên rồi?” “… Do anh mút đó.” “Anh dùng sức lắm à?...” “Anh nói xem.” Thiên Thảo nằm trong bồn tắm: “Xem anh tàn phá em thành thế nào rồi nè, không mau hầu hạ em đi.” Nghiêm Húc dừng một chút: “Không thì chúng ta tắm cùng nhau đi.” Thiên Thảo cảnh giác: “Anh định làm gì nữa?” “Hầu hạ em chứ làm gì.” Bùm bùm, vịt rơi xuống nước, sau đó… Vịt Nhỏ đi tìm Tiểu Thủy (nước) chơi. Trở thành chú vịt chỉ thuộc về mình em, chỉ phục vụ cho mình em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]