Chương trước
Chương sau
Edit: Um-um, Nguyệt Hoa Dạ Tuyết, Thảo My, Hạ Tiểu Phong
Beta: Thanh Hưng, Thảo My, Melodysoyani
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một người cảnh sát ngồi trên xe đang giơ tay diễn tả ngôn ngữ câm điếc với bọn họ, cách một khoảng Thiên Thảo hô to với anh bạn cảnh sát: "Làm sao vậy?"
"Không cần qua đường! Dừng xe bên lề!" Cảnh sát nói.
Thiên Thảo chuyển lời này lại cho tài xế, tài xế lập tức dừng xe lại. Thiên Thảo và Nghiêm Húc từ trên xe bước xuống, cảnh sát đang đứng bên kia đường chờ bọn họ.
Đang lúc đèn đỏ, Thiên Thảo và Nghiêm Húc đi ngang qua vạch kẻ đường, đột nhiên trông thấy cuối đường có mấy chiếc xe cảnh sát hú còi chạy tới, chiếc xe không có biển số ở phía trước lập tức tăng tốc, ngược đường mà chạy.
"Đi nhanh." Nghiêm Húc kéo tay cô chạy nhanh về phía người cảnh sát ở đối diện, người cảnh sát nhìn thấy hai người Thiên Thảo càng ngày càng đến gần chiếc xe mà gấp gáp, lập tức không để ý đến đèn đỏ mà leo lên xe chạy về phía hai người, tính toán chạy nhanh đến đụng vào chiếc xe đang bị đuổi bắt kia, để nó văng khỏi quỹ tích đường đi của Nghiêm Húc và Thiên Thảo.
Nhưng dù anh ta đã nắm rất chắc thời gian, nhưng vẫn không thể vượt qua, chiếc xe siêu tốc kia chạy đến trước mặt Thiên Thảo " ầm" một tiếng đụng vào, Thiên Thảo bị đẩy ra, cơ thể nhào lên một chiếc xe khác, mà Nghiêm Húc vì đẩy cô ra mà bị đụng văng xa hai mét, lăn mấy vòng trên mặt đất, cuối cùng tạo thành một vũng máu.
Thế giới của Thiên Thảo đột nhiên yên tĩnh, nhìn màu đỏ chỗ anh nằm, trong đầu hoàn toàn trống không.
Chiếc xe đụng Nghiêm Húc bị mắc kẹt với một chiếc xe khác nên không thể di chuyển, không ít cảnh sát bước xuống từ chiếc xe theo sát phía sau, bọn họ túm kẻ gây án từ trong xe ra còng tay lại, mà người bị còng thì giống như kẻ điên ngửa mặt lên trời cười to.
"Dù tao bị bắt thì chúng mày cũng không được sống tốt! Có chết tao cũng phải kéo một đứa theo!" Cha của Cửu Thiên Thảo nhìn chằm chằm vào Thiên Thảo cười ngoan độc.
Giờ đây cảnh sát đã hiểu được vì sao bọn họ tổ chức truy bắt du kích người mang tội giết người này nhiều ngày như vậy vẫn không bắt được nhưng nay lại trắng trợn chạy xe ra ngoài đường cho họ bắt, hóa ra là ông ta biết mình sắp bị tử hình, muốn kéo theo một người chết cùng, sau đó lộ ra điên cuồng đến biến thái mà chạy tới, chỉ vì muốn giết chết con gái mình.
Mà theo Thiên Thảo, dù người đàn ông này bị tử hình, hay bị róc xương róc thịt cũng không liên quan đến cô.
Cô chạy đến quỳ xuống bên cạnh Nghiêm Húc, bàn tay run rẩy sờ những vết thương đang chảy máu trên người Nghiêm Húc, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt rơi xuống rửa sạch vết máu trên mặt Nghiêm Húc. Nghiêm Húc vô lực mở mắt nhìn cô, hơi thở mong manh nói: "Đừng khóc...... Đừng khóc......"
Sao có thể không khóc...... Thiên Thảo nghẹn ngào: "Vậy anh không được chết, chờ xe cứu thương tới đây, sau đó em với anh về nhà, anh còn phải đi theo em đến trại cai nghiện......." Bàn tay Thiên Thảo đặt lên đùi Nghiêm Húc, nơi đó máu cũng chảy rất nghiêm trọng, nhưng dù cô ra sức ấn vết máu hay làm gì thì cũng không thể ngăn máu ngừng chảy được, cô thở gấp một hơi, khóc đến mức thiếu chút nữa bị sặc, dùng giọng nghẹn ngào nói: "Đừng chết...... Đừng chết......Em không chết, anh cũng không được chết......"
Bọn họ còn muốn sống một cuộc sống yên bình, mọi thứ giờ mới bắt đầu, sao có thể kết thúc như vậy được?
Nghiêm Húc dùng lời nói đứt quãng nói với cô: "Trước kia anh nói, anh muốn chăm sóc tốt cho em, bảo vệ em thật tốt, nhưng lần trước lại làm em bị thương......Nhưng mà em xem......Em xem, lần này anh đã làm được...... Không có lừa em......" Anh ho ra một ngụm máu: "Lúc trước nguyện vọng của anh là có...... Có...... Một ngày, có thể khiến em......chú ý đến anh...... Nhưng bây giờ......Bây giờ, anh không hy vọng em khóc......"
Nghiêm Húc muốn giơ tay lên lau nước mắt cho Thiên Thảo, nhưng bất đắc dĩ trên tay đều là máu tươi, cũng không có sức mà giơ lên, Thiên Thảo bắt lấy tay anh áp vào mặt, tuyệt không sợ bẩn vì vết máu kia, vừa nghẹn ngào vừa nói: "Xe cứu thương sẽ lập tức tới, anh nhất định phải cố gắng......"
Trên môi Nghiêm Húc mang theo ý cười gật đầu: "Ngộ nhỡ......Anh nói là ngộ nhỡ anh chết......Em nhất định phải lạc quan mà sống giống như lúc trước, em phải cai nghiện, sau đó trở nên khỏe mạnh......Em sẽ rất hạnh phúc, dù không có anh......Em cũng sẽ có được một gia đình hạnh phúc...... Sau đó giống như em kỳ vọng, có một cuộc sống yên bình hạnh phúc......" Nghiêm Húc nắm thật chặt tay Thiên Thảo: "Đồng ý với anh, nhất định phải từ bỏ......"
"Em không đồng ý, nếu như anh đứng lên nói với em những lời này em nhất định sẽ đồng ý......!"
Nghiêm Húc không trả lời.
Thiên Thảo hoảng sợ ôm vai anh, gọi tên của anh: "Nghiêm Húc! Nghiêm Húc, em còn chưa đồng ý với anh! Sao anh không nói chuyện với em! Này...... Tỉnh lại nói chuyện với em đi......!"
Lông mi Nghiêm Húc run rẩy, đôi môi yếu ớt khép mở: "Cảm giác...... Không có sức lực này...... Thiên Thảo, nếu như có......có kiếp sau, em nhất định, phải coi trọng anh trước, sau đó chỉ có một mình anh......"
"Ừ, em biết rồi, tiếp tục nói chuyện với em."
"Sau đó......phải đối xử với mình thật tốt......"
"Ừ, em biết...... Cũng biết...... Sau đó thì sao?......"
Sau đó không có tiếng nữa, Thiên Thảo lắc, tiếp tục lắc, nhưng lông mi Nghiêm Húc  không động đậy thêm một chút nào nữa.
"Nghiêm Húc...... Nghiêm Húc?!" Thiên Thảo nằm ở bên cạnh nhìn gương mặt tái nhợt của anh, chỉ cảm thấy trogn đầu nổ vang, thế giới trở nên vẩn đục, cái gì cũng không có, những hi vọng và mơ ước cuối cùng sau khi xuất viện của cô đối với thế giới này giờ đây giống như rơi vào hư vô không còn một mảnh.
Không phải anh nói sẽ chăm sóc và bảo vệ em sao? Nhưng bây giờ anh lại không nói với em một câu......Anh bảo em cai nghiện, rồi sống cuộc sống khỏe mạnh hạnh phúc, nhưng mà không có anh, em làm sao có thể khỏe mạnh hạnh phúc...... Anh bảo em đối xử tốt với bản thân, em có thể đối xử tốt với chính mình, nhưng ai sẽ đối xử tốt với em? Anh cứ tùy tiện nhắm mắt lại như vậy, em đối xử tốt với mình thì có ích lợi gì chứ......
Tầm mắt Thiên Thảo bị hơi nước che khuất, có chút đau đầu chóng mặt, trong lòng lại có cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy, là cơn nghiện.
Nắm chặt lấy ngực đau đớn ngồi dưới đất, một người kéo cô ra khỏi Nghiêm Húc, ngay sau đó có một bóng dáng màu trắng nói: "Mau mang lên, còn thở!"
Còn thở...... Trong bóng tối đột nhiên lại lộ ra ánh rạng đông, cô muốn đi theo băng ca lên xe cứu thương, canh giữ bên cạnh anh, bất đắc dĩ cơn nghiện phát tác làm cô ngồi yên trên mặt đất.
Một đôi tay có lực ôm lấy cô, trong mũi truyền đến mùi vị quen thuộc, sau đó cô bị ôm lên một chiếc xe, xe chạy nhanh trên đường, người kia vẫn ôm lấy cô.
Lúc bị ôm tới nơi nào đó, cơn nghiện của cô đã phát tác đến mức độ nghiêm trọng, không biết người kia tiêm cho cô cái gì, cơ thể bỗng thả lỏng, giống như đi lên thiên đường, tất cả mọi chuyện phiền não đều rời đi, thế giới trở nên thật yên bình.
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, Thiên Thảo cảnh giác đứng dậy, mọi thứ trước mắt đều rất quen thuộc, chính là căn phòng trước kia Tân Xuyên thuê!
Trong phòng bếp truyền đến mùi cơm thơm lừng, Tân Xuyên bưng cái mâm từ bên ngoài đi vào, lấy những thức ăn đã chuẩn bị sẵn để lên bàn: "Tỉnh rồi."
Thiên Thảo xỏ giày đi vòng qua anh ta đến bên cửa, Tân Xuyên lại kéo cô lại: "Em muốn làm gì?"
"Mắc mớ gì tới anh!" Thiên Thảo muốn hất tay anh ta nhưng lại không được thì tức giận trợn trừng mắt nhìn anh ta: "Tìm Nghiêm Húc!"
"Em không tìm được anh ta đâu." Tân Xuyên nói.
"Anh nói cái gì?" Động tác giãy giụa của Thiên Thảo dừng lại, xoay người lại nhìn thẳng anh ta: "Anh nói vậy là có ý gì?!"
"Ngày hôm qua anh ta cấp cứu không thành công đã chết rồi."
Một câu nói nhẹ nhàng, Thiên Thảo lập tức ngẩn người tại chỗ, ngày hôm qua anh còn vừa nói vừa cười với cô, bàn cuộc sống sinh hoạt sau này, trong đầu cô vẫn còn nhớ như in nụ cười tươi tắn của anh...... Tân Xuyên lại nói anh đã chết......
Trên mặt bất tri bất giác ướt một mảnh, Tân Xuyên ôm lấy cô: "Anh có thể thay anh ta chăm sóc em, sẽ đối xử với em rất tốt rất tốt...... Đừng khóc......"
Đừng khóc......Ngày hôm qua anh cũng nói với cô câu này......
Lồng ngực giống như bị nước biển tràn vào một nửa hít thở không thông, Thiên Thảo chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối mình, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy, Tân Xuyên kéo cô, nhưng cô lại đẩy Tân Xuyên ra, đứng lên: "Sống phải thấy người......"
Chết phải thấy xác..... Nhưng mà câu này không thể nói ra miệng, trái tim giống như bị lưỡi dao cắt thành từng mảnh, cô có lỗi với anh, nhưng lại chưa bao giờ bù đắp, khi cô muốn thật lòng bù đắp cho anh cùng với những mong đợi sau này thì trời cao lại không cho cô cơ hội này.
Tân Xuyên bắt được bả vai của cô: "Đã bị hỏa táng rồi."
Mấy chữ nhẹ nhàg, lại giống như chủy thủ đánh thẳng vào lòng cô.
Mấy ngày sau đó trôi qua trong u ám, chỉ cần cô không muốn đi ra ngoài, Tân Xuyên sẽ đối xử với cô rất tốt, nhưng nếu như muốn đi ra ngoài, Tân Xuyên sẽ giống như sợ cô rời khỏi mà cưỡng ép cô ở trong phòng, giống như là nhốt vậy.
Sau khi trải qua mấy cơn nghiện, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện Tân Xuyên lại có thể chích ma túy cho cô, cô dùng sức nhéo cánh tay anh ta hỏi sao phải làm như vậy, Tân Xuyên nói không muốn nhìn thấy cô khó chịu.
Không muốn nhìn thấy cô khó chịu...... Nhưng chẳng lẽ anh ta không biết? Nếu như bây giờ không khó chịu, chờ đợi cô sau này sẽ là vực sâu vạn trượng!
Có một lần vào lúc lên cơn nghiện, Tần Xuyên chích ma túy cho cô sau đó dụ cô đi đăng kí kết hôn, còn có rất nhiều lần, sau khi cô hút xong ma túy, Tân Xuyên lợi dụng lúc cô không tỉnh táo cùng cô làm tình, cơn nghiện của cô trở thành ép buộc khiến cô ở lại bên cạnh anh ta.
Hôm nay, Thiên Thảo người không mảnh vải từ phòng tắm đi ra ngoài, giống như không xương tựa lên người Tân Xuyên, cánh tay ôm cổ anh ta: "Tôi muốn hút."
Tân Xuyên ngẩn người, gần đây cô hút thuốc phiện rất thường xuyên, hàng tồn trong nhà anh ta cũng đã dùng hết. Hôn môi Thiên Thảo hai cái, Tân Xuyên nói: "Anh đi lấy."
Trong bệnh viện dùng ma túy làm thuốc giảm đau rất nhiều, anh ta có thể lợi dụng thân phận của mình lấy được một ít. Thiên Thảo nhìn bóng lưng Tân Xuyên đi ra ngoài khóa cửa lại cười cười, sau đó đi vào phòng tắm.
Nằm vào trong bể nước, cô dùng kéo cắt đứt động mạch của mình, trong lòng chết lặng không biết cảm giác đau. Bỏ cổ tay đang chảy máu vào trong nước, nghe nói máu gặp nước sẽ chảy nhanh hơn, cũng không biết có thật không. Từ từ nhắm mắt lại, bên tai vang lên giai đoạn "Satan đến chết".
Nếu như thân thể không chiếm được tự do, vậy thì linh hồn vĩnh sinh (tự do sinh tồn vĩnh viễn) đi.
........................
Khi Tân Xuyên cầm ma túy trở lại thì cơ thể Thiên Thảo đã lạnh lẽo, trong mũi cô đã không còn hô hấp, thân thể của cô không còn mềm mại nữa, cô ngủ say trong bệ nước màu đỏ, cây kéo dính máu rơi trên mặt đất.
Tay cầm thuốc phiện của Tân Xuyên nhẹ buông làm những thứ đó rơi trên mặt đất, run rẩy quỳ gối trước bồn tắm, từ từ bò đến nhìn gương mặt tái nhợt của cô.
Trong nháy mắt, những cảnh tưởng ngọt ngào trong lòng lập tức tan vỡ.
Anh ta nhớ lại lúc trước Thiên Thảo và Nghiêm Húc đứng trước biệt thự anh ta hô to: "Tân Xuyên, anh biết cái gì là tình yêu sao?!"
Anh ta cũng nhớ lại trước khi đi Trần Mộ Nhan cũng nói với anh ta: "Tân Xuyên! Anh hoàn toàn không biết gì là tình yêu!"
Đúng vậy, cho tới hôm nay anh ta vẫn không hiểu, anh ta cho rằng yêu chính là giữ cô bên cạnh anh ta. Nhưng bây giờ nhìn cô cả người lạnh lẽo anh ta đột nhiên hiểu ra, hóa ra yêu một người chính là để cho người đó sống một cuộc sống hạnh phúc, mặc kệ người đứng bên cạnh cô có phải là anh ta hay không.
Tha thứ cho anh ta vì đã lừa Thiên Thảo, nói với cô rằng Nghiêm Húc đã chết rồi, chẳng qua là muốn giữ cô lại mà thôi, thật ra thì Nghiêm Húc không chết, anh chỉ vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, hiện tại đang ở trong bệnh viện điều trị gãy xương.
Bây giờ anh ta rất hối hận, dù nhìn cô và Nghiêm Húc ở bên cạnh làm mắt anh ta đau nhói, anh ta cũng không muốn để cô mang theo niềm oán hận với anh ta mà rời khỏi thế giới này.
Giống như kết cục chuyện xưa giữa Romeo và Juliet, Juliet uống thuốc độc giả chết, Romeo cho là cô ấy đã chết rồi nên rút kiếm tự vẫn.
........................
Bóng tối, triệt để rơi vào bóng tối, Thiên Thảo giật mình từ trên giường ngồi dậy, sau đó che cái trán, cảm giác chết thật đúng là không dễ chịu.
Cho nên nếu có kiếp sau, cô chỉ muốn chết già mà thôi.
Đợi chút, kiếp sau?...... Vậy bây giờ là chuyện gì?
Nếu như đã chuyển tới kiếp sau, cô phải là một đứa trẻ chứ, nhưng mà bây giờ, đứng trước cái gương to trong phòng, là một cô gái khoảng mười bảy tuổi, dáng vóc giống như trước khi cô xuyên việt khoảng tám phần, dáng vẻ thiên về xinh đẹp lại quyến rũ.
Dưới lầu truyền đến tiếng đàn dương cầm, là bản "Satan đến chết" cô đàn khi còn sống. Cô theo âm thanh tìm kiếm, lại thấy Nguyễn Tây bện tóc đen ngồi bên cạnh đàn dương cầm.
Cái gì? Nguyễn Tây?
Cẩn thận nhìn kỹ lại, bây giờ Nguyễn Tây già hơn trước kia mười tuổi, tóc mai hai bên đã trắng, nhìn thấy cô xuống, Nguyễn Tây vẫy tay gọi cô: "Ba con để ta dạy con đàn dương cầm, nhưng con lại lười biếng, còn không mau xuống."
Nghe giọng nói này, Thiên Thảo phản xạ có điều kiện nghe lời của anh ta đi xuống lầu, mắt đảo qua, lại thấy một người đàn ông trung niên ngồi trong góc phòng, người đàn ông trung niên lớn hơn Nguyễn Tây mấy tuổi, ánh mắt nhìn cô vừa hiền lành lại nghiêm nghị: "Đứa nhỏ Tiểu Thủy này chính là bị ta nuông chiều, sinh ở gia đình như vậy, lại không có một chút thiên phú với âm nhạc, lúc ta bằng tuổi nó đã nhận giải thưởng rồi."
A...... Cô tên là Tiểu Thủy...... Không biết Thương Phù Văn nghe được sẽ có suy nghĩ gì.
Lúc trước xem bói tiên sinh nói cô ngũ hành nhiều nước thiếu mộc, liền vì cô đặt một chữ "Thảo", nhưng Thiên Thảo lại không ít lần oán trách với Thương Phù Văn, sao không gọi cô là Thiên Thủy, Thiên Thủy dễ nghe biết bao nhiêu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.