Editor: Cửu Vỹ Hồ Từ trường học đi một mạch trở về nhà, Ngàn Thảo trong đầu luôn luôn suy nghĩ, cho dù nàng không còn dạy học ở trường nữa, cũng không thể để lời đồn kia truyền bá bừa bãi ra ngoài được, dù sao chuyện này còn liên quan đến tương lai, danh dự của bản thân. Hừ, nếu để nàng bắt được nhược điểm của mấy tên biến thái kia, nhất định sẽ cho bọn hắn đẹp mặt! Ta đây cũng không phải là cái bánh bao mềm tùy ý ai thích nhào thích nắn! Chỉ là có điều nàng vẫn luôn nghi hoặc, tại sao Tiểu Vân lão sư kia gây ra bao nhiêu chuyện như vậy nhưng lại che giấu cực kỳ tốt. Trong bộ AV có nhắc đến nàng ta thường xuyên đem học sinh của mình về nhà làm loạn, thậm chí cũng có quan hệ mờ ám với các đồng sự. Tại sao thời gian dài như vậy lại không có người nào phát hiện ra đâu? Thêm vào nữa, Cao Đồ sở dĩ nghe lời Tiểu Vân dàn xếp như vậy là bởi vì hắn cùng Tiểu Vân cũng có chút mờ ám. Chẳng qua lâu dần hắn đối với nàng ta dần mất đi hứng thú, đem tâm tư toàn bộ chuyển dời lên người nàng mà thôi. Nghĩ đến cái tên Cao Đồ này, Ngàn Thảo liền cảm thấy đau đầu, trước mắt, hắn là người duy nhất có thể đứng ra làm sáng tỏ sự kiện kia, bởi vì lúc đó trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ... Đợt chút! Nghĩ đến đây Ngàn Thảo đột nhiên nhớ ra, lúc đó trong văn phòng chẳng phải còn có Lí Vũ hay sao? Cẩn thận suy nghĩ lại một lần, Ngàn Thảo phát hiện hôm nay ở văn phòng nàng cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Lí Vũ, phải nói ngày hôm nay toàn bộ quá trình xảy ra sự việc hắn đều không có xuất hiện qua, hắn hẳn là không đi làm đi. Lập tức cầm lấy điện thoại, Ngàn Thảo gọi vào số điện thoại của Lí Vũ, nhưng đối phương luôn luôn ở trạng thái bận, không ai nghe máy. Ngàn Thảo ném mạnh điện thoại xuống bàn, lần đầu nàng giở trò trêu chọc biến thái một chút mà thôi, vì sao ông trời lúc này một hy vọng cũng không cho nàng a... Lại nhặt lên di động, Ngàn Thảo cuối cùng quyết định gọi cho vị lão sư duy nhất hôm nay tiếp lời nàng, chính là lão sư lịch sử bề ngoài lạnh nhạt kia, quả nhiên đối phương không có từ chối tiếp điện thoại, một tiếng "Uy" lạnh lùng truyền đến từ đầu dây bên kia. "Lưu lão sư sao? Thật có lỗi lại quấy rầy ngươi, xin hỏi ngươi có biết tại sao Lí Vũ lão sư hôm nay không có đi làm không?" "Lí Vũ? Sắp tới là thi các môn văn hóa cuối kì vậy nên các lão sư mỹ thuật và lão sư âm nhạc đều tạm thời nghỉ ngơi".Đối phương vẫn là giọng điệu không mặn không nhạt "Ta đã biết, cám ơn ngươi Lưu lão sư..." Ngàn Thảo vừa muốn nói tiếng cảm ơn thì điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút... ách... điện thoại bị cúp. Ngàn Thảo hiện tại là cái người rảnh rỗi không việc làm, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân chính là một thanh niên đầy hứa hẹn chỉ là đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm thôi nha. Bất quá nếu đã lựa chọn né tránh phiêu lưu, nàng cũng nên thay đổi trạng thái sinh hoạt của bản thân một chút. Ngàn Thảo đột nhiên từ sofa bật dậy, thừa dịp Tân Xuyên chưa trở về nàng có thể đi mua chút đồ ăn về luyện tập, dù sao thì muốn làm một phu nhân tốt không thể không có trù nghệ được. Nhưng là sự thật đã chứng minh, muốn làm tốt chức phu nhân cũng là cả một nghệ thuật a. Sau khi nấu xong canh, Ngàn Thảo còn rất đắc ý cầm muôi cười to ba tiếng, nhưng là khi nàng đem cà chua xào trứng làm xong đổ ra đĩa, lại phát hiện hình như... hơi cay. Không quan hệ, đây chính là chuyện nhỏ mà thôi, Tân Xuyên sẽ không quá để ý nó đi! Làm Ngàn Thảo cực kỳ vừa lòng là, nàng cư nhiên làm được món thịt gà nha. Đem cánh gà cùng chân gà xào cùng với tương, thêm chút tiêu cay, lại rắc gia vị và tỏi cũng dậy lên hương thơm, thoạt nhìn món ăn đầy đủ sắc vị Tuy rằng toàn bộ quá trình có chút gian nan, nhưng nấu cơm cũng không phải là quá khó nha~ Buổi chiều khi Tân Xuyên đi làm trở về, ngoài ý muốn phát hiện trên bàn đã bày sẵn cơm canh, Ngàn Thảo không có phát hiện ra, vẫn đang thập phần chăm chú cắt tỉa cái nấm thành hình khuôn mặt cười để trang trí lên đồ ăn, trên những món khác còn có hình trái tim làm bằng đậu phụ... Tân Xuyên: "..." May mắn Tân Xuyên không hề khó tính hay soi mói, bằng không tâm huyết nghệ thuật đang dâng trào của Ngàn Thảo hẳn sẽ bị phê bình đến nỗi thương tích đầy mình không dậy nổi =.= Đặt tập tài liệu xuống, Tân Xuyên đi đến phía sau Ngàn Thảo ôm chặt lấy nàng, cằm ôn nhu đặt trên mái tóc nàng cọ cọ, đã lâu rồi hắn không còn thấy được hình ảnh này. Đối với hắn mà nói, Ngàn Thảo từ chức ở nhà vô cùng tốt, hắn thích cảm giác nuôi dưỡng nàng, trong thế giới của nàng chỉ còn một mình hắn. Ý thức được người phía sau ôm mình là Tân Xuyên, Ngàn Thảo trong lòng ngọt ngào. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, cũng không nghĩ hai cánh hoa mềm mại đột nhiên áp lên môi nàng, tinh tế hôn sâu, một lát sau Tân Xuyên mới đem đầu lưỡi rút ra, từ hôn biến thành gặm cắn. Hắn thì thào thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Ngàn Thảo "Ngàn Thảo, về sau liền ở bên cạnh ta đi, chỗ nào cũng không cần đi. Sau khi kết hôn xong trở về sống ở nhà ta, nếu ngươi đã đồng ý gả cho ta thì cũng không cần tiếp tục ở chỗ này" "A? Vì sao?" "Ngu ngốc, nhà này là lúc trước ta thuê vì ngươi. Khi đó ngươi còn chưa đáp ứng gả cho ta, ta thế nào có thể mang ngươi về nhà sống cùng ba mẹ. Hiện tại chúng ta quyết định kết hôn thì dù có ở một chỗ ba mẹ ta cũng sẽ không thể phản đối đi" Tân Xuyên dừng một chút rồi lại nhẹ nhàng hỏi "Ngàn Thảo, lúc trước vì sao ngươi lại đưa ra đề nghị muốn sống chung cùng với ta?" Di? Cái gì? Nàng đề xuất? Ngàn Thảo chớp chớp mắt: "A, đương nhiên bởi vì ta thích ngươi nha." "Vậy tại sao lúc đó ngươi lại không đáp ứng cùng ta kết hôn?" "Thì... ta cần thời gian khảo nghiệm a ~ ta sợ ngươi không thích ta ~" Trong đầu Ngàn Thảo phản ứng cực nhanh đáp trả "Vậy cuối tuần cùng ta về nhà thăm ba mẹ đi, chúng ta báo cho bọn họ một tiếng về chuyện kết hôn." Tân Xuyên cằm như trước vẫn dựa trên cổ Ngàn Thảo: "Khi nào thì ngươi dẫn ta đến gặp ba mẹ, ta vẫn còn chưa gặp qua bọn họ đâu." "A, hảo... Để khi nào có thời gian..." Nhắc tới cha mẹ Cửu Ngàn Thảo nàng cũng không hề có chút ấn tượng, nếu không phải là Tân Xuyên nhắc nhở, nàng có lẽ đều nhanh đem bản thân trở thành cô nhi... Một lát sau, Tân Xuyên cầm lấy bát đũa nhìn chăm chú vào đầy bàn đồ ăn, sau đó nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, nhưng nhai nuốt hai cái mày đột nhiên nhíu chặt Hương vị cùng lúc trước tuyệt không giống nhau.. Ngàn Thảo vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác tự hào vì bản thân có thể làm ra đống đồ ăn này, nàng ân cần gắp cho Tân Xuyên một cái cánh gà "Ngươi nếm thử đi" Đây là món ăn nàng tự tin nhất a! Còn cố ý trang trí bên cạnh đĩa một lát chanh mỏng để trông đẹp mắt hơn, tuy rằng có thể vị của nó chưa được ngon lắm nhưng có thể bù vào bằng thị giác, trông ngon mắt hơn đó.... Cắn một ngụm cánh gà rang tỏi, thế nhưng cắn một phát mà gặm được đến tận phần xương, Tân Xuyên đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo. Lập tức đem cánh gà buông xuống, hắn vội cầm lấy cốc nước bên cạnh súc miệng: "Bên trong còn chưa có chín..." Ngàn Thảo: "..." Được rồi, nàng thu hồi câu nói "Nấu cơm rất đơn giản" vừa rồi được chưa.. "Thực xin lỗi, có lẽ là ta xào cánh gà quá nhanh..." "Xào tốt lắm, hẳn là thời gian luộc cánh gà trước khi xào quá ngắn đi " Ngàn Thảo: "... A, ta chính là ý tứ này, trên thực tế là vì hôm nay từ chức tâm tình không tốt, cho nên mới tính sai!" Xin thứ lỗi cho nàng muốn vãn hồi chút tự tôn của bản thân đi! "Ta biết, trước kia đồ ăn ngươi làm đều rất ngon." Ngàn Thảo đương nhiên hiểu rõ, Ngàn Thảo trong miệng Tân Xuyên kia không chỉ nàng hiện tại, trong lòng đột nhiên có chút ghen tị, bĩu môi hỏi " Vậy những món khác thì sao? Vị như thế nào?" "Cũng được, chính là không giống với hương vị lúc trước mà thôi." Trong mắt Tân Xuyên lúc này, Ngàn Thảo là đang bị đả kích nặng nề bởi chuyện từ chức.. "Vậy ngươi thích hương vị lúc trước hay hương vị bây giờ?" Ngàn Thảo không ngừng truy vấn. Nhìn Ngản Thảo bộ dáng bướng bỉnh Tân Xuyên cười cười "Nào có ai phân chia như vậy, ta lại không ghét bỏ ngươi hôm nay làm khó ăn, mặc kệ là trước kia hay là hiện tại chẳng phải đều là ngươi làm hay sao." "Ta lại không ghét bỏ ngươi hôm nay làm khó ăn"... Ngàn Thảo trong đầu không ngừng vang lên những lời này, nàng triệt để thạch hóa... Bất quá, sau này nàng còn cùng hắn ở chung lâu, nàng sẽ khiến cho sự tồn tại của mình trong lòng hắn dần dần nhiều lên, còn hình tượng Cửu Ngàn Thảo trước kia sẽ dần dần phat nhạt đi thôi. Rồi hắn sẽ chỉ nhớ kĩ hương vị đồ ăn nàng làm, nhớ kĩ thói quen sinh hoạt, yêu thích cùng sở ghét của nàng... Nghĩ đến đây Ngàn Thảo lại chậm rãi phấn chấn lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]