Gần đầy Hoa Tử rất chi là uất ức.
Từ khi thiếu sao sao sinh ca nhi nhỏ nhỏ đến nay, tất cả mọi chuyện từ bé như mắt muỗi đến to oành đều xoay quanh bé con ca nhi nhỏ nhỏ này. Suốt ngày cha nó ca cẩm đi ca cẩm lại, nào là ban ngày Tô lão gia lôi lão đi chọn quần áo nhỏ, giày nhỏ, mũ nhỏ của ca nhi nhỏ, rồi nào là lôi lão đi khắp hang cùng ngõ hẻm mua Trường mệnh tỏa[1], vòng tay vòng chân, rồi thì nào là liên mồm lải nhải bên tai lão rằng là – cháu ông xinh xắn thế nào, thông minh ra sao đến độ đầu lão ong ong như dùi trống gõ, lỗ tai kết thành kén vân vân
Mà Hoa Tử thì sao, hô, công việc đã đầy ụ của nó lại được bỏ thêm 2 điều nữa – Một là chăm sóc thật cẩn thận cho thiếu sao sao đang ở cữ, Hai là giặt tã, phơi phóng tã cho “Lão phật gia” Thiếu ca nhi nhỏ nhỏ
Hoa Tử thấy sao mà con đường thư đồng của nó gập ghềnh quá. Hay thật sự là trời thử thách lòng người, trời muốn truyền đạt cho nó một sứ mệnh trọng đại, bắt nó trải qua sự đắng khổ của tâm can, gân cốt cực nhọc, thân thể đói gầy[2] câu này là câu danh ngôn trong sách Thánh hiền có dạy, gần đây nó đã trở thành trụ cột tinh thần duy nhất cho Hoa Tử.
Ngày hôm đó Hoa Tử bưng thực hạp vào phòng thì thấy Lục Viên đang dựa vào thành giường đút cháo lỏng cho tiểu ca nhi. Đang trong tháng nên Lục Viên không ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-hoi-co-dai-chung-bao-tu/1632196/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.