Ngày qua ngày bình thản như con nước yên ả không gợn sóng, nhịp điệu thong thả như làm con đường sinh mệnh thêm dài ra. Cái đó được gọi là – “ngày lên đi làm, ngày xuống về nghỉ”, không ngừng lặp lại, mọc rồi lặn, lên rồi xuống, chẳng có chút biến dị nào cả, cũng chẳng thấy được thứ gì vụt sáng. Lục Viên cảm giác như – cuộc sống thế này tựa như một ông lão đã trải qua hết quãng đời bể lâu, vô dục vô cầu, chỉ im lặng nhìn dòng đời chảy trôi.
Cành liễu đã hết bụi, vị xuân đã nhạt bớt, ngày lại ngày kéo nắng, rồi đột nhiên ngày vùng dậy, bất giác giờ đã nghe được tiếng ve sầu ca hát sau trưa.
Mặc độc một chiếc áo thùng thình, cổ áo cũng cởi bỏ hai nút thắt, Lục Viên ngồi trên giường, tay phe phẩy quạt hương bồ, mắt híp nửa, uể oải mà nhìn về mảng xanh biếc não nề bên kia cửa.
“Aiii”
Lục Viên cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy y thở dài nữa, nâng giơ sờ vòm bụng đã cao phì đến bất thường, đã gần chín tháng rồi đấy, Lục Viên cũng nhẫn nhịn gần cực hạn rồi. Nếu thằng bé mà không ra là e rằng y bị nghẹn đến chết mất.
“Tiểu Viên -” – đang mải gật gà gật gù thì chợt có tiếng người gọi lọt vào tai, Lục Viên nhăn nhó chớp chớp mí mở mắt, dưới mũi y đột nhiên có thêm một chén chè xanh mơn mởn tỏa hương thơm mát.
Tô Hoài thấy Lục Viên dựa vào thành giường ngáy pho pho, mặt ngủ hồng hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-hoi-co-dai-chung-bao-tu/1632193/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.