Hả, chuyện gì thế này?
Trong lồng ngực vị đầu lĩnh vẫn còn mùi bùn đất xen lẫn vị mồ hôi, Lục Viên bị giam trong vòng tay rộng lớn của gã chẳng cục cựa nổi. Dường như người này đang rất kích động, nãy giờ vẫn thầm thì nhắc đi nhắc lại câu gì đó, Lục Viên cứng đờ cả người, chẳng lẽ đây là phương thức biểu đạt lòng biết ơn của người Man ư?
“Này ——” – đang trợn tròn mắt thì cánh tay Lục Viên bị một người khác kéo mạnh lại, thành công thoát khỏi cái ôm của người Man kia, lưng y lập tức dựa vào lồng ngực rắn chắc của một người, sau đó bị người ấy ôm lấy từ sau: “Đừng tùy tiện động tay động chân với người của người khác!”
“Hoài Hoài Chi” – mặt Lục Viên giật một cái, lời này thiệt là
Lúc này Tô Hoài đã kéo Lục Viên ra sau lưng bảo vệ, trừng mắt với nam nhân kia, miệng người Man kia liên tục gầm gào như muốn bổ nhào đến đánh người.
“Từ từ Tán Bố đại ca! Liệu trong chuyện này có gì hiểu nhầm không!” – Trương đại ca vừa thấy người Man kia thủ thế thì vội vàng chạy ra can ngăn, quay lại nhìn Tô Hoài, nói: “Tô đệ, ca nhi của ngươi có phải tên là Lạp Mễ Nhĩ không? Tán Bố nói – hắn là đại ca của Lạp Mễ Nhĩ!”
Tô Hoài nghe xong thì mặt sa sầm xuống, nắm chặt lấy bàn tay Lục Viên, Lục Viên còn thoáng trông thấy mu bàn tay Tô Hoài nổi lên gân xanh chằng chịt.
“Ta không biết ai là Lạp Mễ Nhĩ hết!!” – Tô Hoài nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-hoi-co-dai-chung-bao-tu/1632175/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.