*tết Nguyên Tiêu vào ngày 15 tháng Giêng [âm]
Từng chiếc hoa đăng tinh xảo được treo lên, chẳng chịt dải dài con phố, trong màn đêm tạo thành một mảng mông lung lấp loáng, hắt lên mặt người một lớp đỏ ngây ngây, chiếu lên con đường thứ ánh sáng chuyển động.
Lạc vào đám đông, Lục Viên phóng tầm mắt, là đèn đuốc rực rỡ rạng đêm đông, bên tai là những tiếng giao hàng thân thiệt cùng với tiếng sáo lâm râm, nơi chóp mũi là hương rượu ngọt say người, là hương hoa ngây ngất. Dẫu sao, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của lễ tết, mọi người dường như đem tất cả tiếc nuối mà mặc sức tiêu dao cho tận hứng, cho nên tết Nguyên Tiêu, so ra còn náo nhiệt hơn cả đêm Trừ Tịch.
So với nơi đô thành ồn ào, cái chất mộc mạc đơn sơ lại càng dễ khiến con người ta cảm động hơn. Không phải Lục Viên vì cái náo nhiệt mà thích, mà y thực sự thích hôm nay lắm.
Trên đường, người qua người lại càng lúc càng đông, chen chúc đến cả đi lại cũng khó khăn. Lục Viên té ngã mấy lần, mỗi lần mém té đều được Tô Hoài kéo lại, sau rồi hai người cũng dắt tay nhau đi. Ban đầu Lục Viên còn thấy không tự nhiên, cũng không thích lắm, nhưng cuối cùng chẳng chịu nổi cứ bị chen lấn xô đẩy, cũng thôi thì chấp nhận theo.
Lục Viên không thích chen chúc, nên chọn con đường ít người qua, trên đường ồn ào, Tô Hoài nói gì đó cũng chẳng nghe rõ, tới khi hai người càng đi càng xa thì Lục Viên mới nhận ra người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-hoi-co-dai-chung-bao-tu/1632163/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.