Khi Lục Viên tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Đầu óc chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng nghĩ mãi không ra tối qua mình đã làm những chuyện gì. Y chỉ nhớ tửu lượng của mình tốt lắm, vậy mà bị mấy chén rượu nếp đốn gục, thật là mất mặt chết đi được.
Nhăn mặt nhíu mày, Lục Viên chỉ nghe thấy mùi hương thoang thoảng thoáng mát từ quần áo, rúc rúc vào ổ chăn ấm áp, Lục Viên tìm một tư thế thoải mái, mí mắt chậm rãi khép lại.
Y đang say rượu, cần nghỉ ngơi.
“Ưm” – một tiếng rên trầm thấp vang lên. Như một dây cung đang giương đứt cái phựt, dọa Lục Viên giật nẩy mình, giờ mới phát hiện ra trên giường còn có một người nữa, còn đang bị chính y quặp chặt lấy, tuy chưa tỉnh, nhưng mày cũng chau hết lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Mọi người trong Thạch Hà thôn dậy rất sớm, Tô Hoài cũng thế, tảng sáng mỗi ngày đã dậy làm việc, thường khi Lục Viên tỉnh lại chưa bao giờ thấy Tô Hoài còn nằm bên cạnh. Hôm nay trông hắn có vẻ rất mệt mỏi, vù vù ngủ rất say. Đôi mắt nhắm lại làm khuôn mặt trông nhu hòa hẳn, búi tóc ngày nào cũng gọn gàng nay lại tán loạn, có hơi mất trật tự, trông lại thân thiện hơn. Lục Viên không khỏi cảm thán, nom hắn ngủ so với thức thuận mắt lắm lắm.
Tô Hoài ngủ dường như không yên, đại để là sắp tỉnh, trở mình một cái, đệm chăn kêu lên tiếng “sột soạt”, cánh tay rất tự nhiên kéo Lục Viên ôm vào ngực.
Lục Viên bị Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-hoi-co-dai-chung-bao-tu/1632151/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.