"Mẹ Thảo của con rất đẹp luôn, mỗi lần mẹ trang điểm lên nhìn đẹp như tiên vậy đó. Mẹ Thảo tốt với An nhất trên đời. Mẹ thương An nhất, mẹ nấu cơm cho An, mẹ mua quần áo cho An. Mẹ còn dạy con đọc chữ nữa."
"Mẹ Thảo nói đợi sang năm mẹ kiếm được nhiều tiền hơn... mẹ sẽ mua cặp sách cho An đi học. Hồi đó con hay đòi mẹ mua cặp sách đẹp, con muốn được đi học... con thường thấy trên tivi mấy bạn giống con ai cũng đi học... An cũng khóc lóc đòi mẹ cho An đi học."
"Đêm đó An tỉnh dậy, con thấy mẹ khóc, mẹ Thảo ngồi khóc ở góc nhà... mẹ khóc nhiều lắm. Kể từ đó trở đi con không dám đòi mẹ thứ gì nữa. An chỉ muốn mẹ cười thôi... con không đi học cũng được. Con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ Thảo."
"An thương mẹ Thảo nhất trên đời." bé An vẫn nỗ cười rất vui vẻ, đèn trong phòng đã tắt. An không biết rằng người đang ôm nhóc trong lòng, gò má đã đẫm hai hàng lệ.
"Cô Lam ơi! Chú đẹp trai ơi! Khi nào mẹ mới đến đón con... Cô chú nói thật đi... mẹ... mẹ bỏ con đi rồi... phải không?" Nụ cười trên môi An dần tắt, giọng nói non nớt pha lẫn với xót xa, đã hơn một tuần An không thấy mẹ đến đó. Có phải mẹ đã bỏ An rồi phải không?
"Không, sao mẹ lại bỏ An được. Mẹ con vẫn còn bận việc trên thành phố. Mẹ An nhắn cho chú nhờ chú chăm sóc con."
"Vậy khi nào mẹ sẽ về?"
"Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-he-thong-du-do-tuong-tu/2824430/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.