Nhìn theo bóng dáng Diệp Vân Linh rời đi, ý cười trên mặt Diệp Vi Vi liền thu lại, nheo mắt nhìn về hướng đó.
Là ảo giác của cô ta? Cảm thấy Diệp Vân Linh hình như đã thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi chỗ nào thì không thể nói ra.
Cũng có thể là chính mình tự suy nghĩ nhiều. Rốt cuộc cho dù có một mình dọn ra khỏi nhà cha mẹ thì chẳng phải Diệp Vân Linh lần này vẫn mong trở về đó sao? Bóng dáng Diệp Vi Vi cũng rất mau biến mất trong hẻm nhỏ.
Lúc Diệp Vân Linh về tới nhà, hai đứa bé đều đã sớm tỉnh dậy.
Bọn chúng tự nghe loa phát thanh thông báo, Lục Tử Hạo dẫn em gái đi tới nơi ăn sáng xong rồi về.
Khi cô quay về nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một củ cà rốt cho thỏ con ăn.
Vừa cho thỏ ăn vừa hỏi Lục Tử Hạo: "Anh, anh nói xem chúng ta nên lấy tên gì cho ba con thỏ này?"
Lục Tử Hạo cũng ngồi xổm xuống, vuốt ve thỏ đáp: "Em đặt đi."
Lục Ngữ Nịnh nói: "Nếu không thì gọi tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam đi?"
Đang tiêu diệt nốt hai cái bánh bao, Diệp Vân Linh nghe được Lục Ngữ Nịnh đặt tên, nhịn không được cười phụt ra tiếng.
Tiểu tam?
Cưng xác định tên này phù hợp sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-van-me-ke-len-game-show-cham-con-bao-hong/3817014/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.