/Thành Phố Khởi Nguyên/, một khu tối tăm.
Hạ Cảnh Dực gõ gõ ngón tay, thở dài. Bên cạnh anh Tiêu La Khải dựa lưng vào tường.
- Như thế nào? Đã điều tra ra?
Hạ Cảnh Dực thở dài.
- Cậu nói xem?
Tiêu La Khải bước tới phía Hạ Cảnh Dực. Anh nhìn xuống.
- Cậu hiện tại, rốt cuộc là đang tin tưởng vào cái gì?
- Vào chính tôi. - Hạ Cảnh Dực không nhìn Tiêu La Khải. - Cậu phải là người hiểu rõ nhất tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì chứ?
Tiêu La Khải nhìn Hạ Cảnh Dực một hồi, sau đó ngồi xuống cạnh hắn.
- Với phong cách trước kia của cậu, cậu nhất định sẽ không xen vào việc này mà sẽ nghe lời ba cậu tiếp quản KM.
- Tôi hiện tại, không hứng thú với KM.
- Cậu cho rằng cậu nhìn rõ à?
- Cậu mới là người không nhìn rõ.
- Vậy cậu vì cái gì cứ lún sâu vào việc này?
- Bởi vì không thể dứt ra được.
- Cậu cảm thấy làm vậy có tác dụng?
- Không có tác dụng.
- Cậu đang rất ngu ngốc đấy có biết không?
- Biết.
- Cậu-...! Thôi được rồi, tôi không xen vào việc của cậu nữa.
Tiêu La Khải dựa đầu vào tường.
- Tôi đã thâu tóm gần nửa /Lục Địa Đen/ rồi. Lần này tôi sẽ cắn ngược lại Hàn gia một cái. - Hạ Cảnh Dực chợt nói.
Tiêu La Khải giật mình, quay qua nhìn hắn. Anh nheo mắt.
- Cậu cho rằng cậu chưa bị cắn đủ à?
- Thế nên mới phải cắn trả. Con mụ già đó thoát khỏi tay lão già kia, không có nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587271/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.