Dạ Sở Hiên ngồi trên ghế ngoài phòng khách, đứng phía sau là DP-002. Trông anh có vẻ rất nhàn hạ, vừa ăn vừa đọc sách.
- DP-002.
- Vâng, thưa chủ nhân.
- Xác định vị trí của AL-003 đi.
- Vâng.
DP-002 im lặng một lúc.
- Đã xác định vị trí. Vị trí hiện tại là khu số 5 của /Khu Bầu Trời/.
Khuôn mặt của Dạ Sở Hiên trầm xuống, có vẻ tức giận.
- Thưa chủ nhân.
Dạ Sở Hiên tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn, nhìn qua DP-002. Đây là lần đầu tiên DP-002 chủ động gọi chủ nhân. Trước giờ nó chỉ bị động nghe lệnh và làm theo.
- Việc gì?
- AL-003 cũng là chủ nhân?
Có vẻ hơi ngoài dự liệu, Dạ Sở Hiên ngẩng đầu nhìn DP-002.
- Biết à?
DP-002 gật đầu.
- Thông minh thật. Cô phát triển nhanh tới như vậy sao?
- Bởi vì tôi học được rất nhiều.
Dạ Sở Hiên gấp quyển sách lại.
- Nói cũng không sai.
Một người một robot đều im lặng.
- Nếu đã nói được ấy, DP-002.
DP-002 nhìn xuống Dạ Sở Hiên ngồi trước mặt mình. Anh không nhìn nó.
- Cô có quyền lên tiếng cho bất cứ thứ gì. Nó có thể giúp cho việc học hỏi của cô. Tôi cho phép.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Cả hai lại im lặng. Từ phía dưới đi lên 5 người.
- Sở Hiên, anh đừng nói với em là anh khỏe rồi nhé? - Lưu Giai Từ đen mặt.
Dạ Sở Hiên đưa mắt nhìn qua, gật đầu.
- Đáng ghét! Vì sao cùng ăn thức ăn tiểu Kỳ nấu, nhưng anh khỏe lại nhanh vậy hả?
- Bởi vì ăn đến quen rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587238/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.