Dạ Sở Kỳ vui vẻ chạy quanh với DP-002.
Đối với việc quan tâm tới Dạ Sở Kỳ, NR-001 cho rằng nó giống như là đang làm công việc trông trẻ. Cô nàng này hiếm khi nào chịu ngoan ngoãn ngồi yên nếu không phải là đang làm mấy thứ đồ thủ công gì đó. Mà, hôm nay người trông nom Dạ Sở Kỳ lại là DP-002. Hôm nay là ngày NR-001 bảo trì sau 3 tháng hoạt động.
DP-002 không nhẹ nhàng chu đáo như NR-001. Nhưng nó biết một thứ đủ để có thể cẩn thận khi hành động. Nó biết AL-003 trước mặt nó không đơn thuần là một robot cùng hãng sản xuất.
Nó biết đây là chủ nhân của nó.
Chủ nhân, dưới lớp vỏ một robot.
Dạ Sở Kỳ ngồi nghỉ một lát sau khi cố trèo lên một cái cây và ngã n lần. Cô nhận lấy chai nước từ tay DP-002.
- Mệt thật đấy.
DP-002 nhìn chằm chằm Dạ Sở Kỳ.
- AL-003, cô có khả năng leo lên cái cây đó mà.
Dạ Sở Kỳ sững người.
- Tại sao lại tỏ ra không thể?
Dạ Sở Kỳ khôi phục vẻ mặt, cười nhạt. Cô uống nước.
- Cô không hiểu, cũng không cần hiểu.
Trong mắt DP-002 xẹt qua một tia sáng.
- Đã ghi nhớ. - Đây là mệnh lệnh của chủ nhân.
Dạ Sở Kỳ dựa lưng vào ghế, bộ dạng đang nghỉ ngơi. Nhưng thực chất, cô đang sắp xếp mớ hỗn độn trong đầu mình.
Dạ Sở Kỳ thời gian này biết tới một thứ. Đó là che giấu.
Thứ này cô đã học được từ rất lâu. Cô học được, từ nhận thức và ký ức của ký chủ. Nó, là cách mà trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587236/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.