Dạ Sở Kỳ tỉnh lại vì cơn đau quen thuộc mỗi lần sạc. Cô không mở mắt, nhưng qua hệ thống camera cô vẫn thấy được nhóm nghiên cứu đi qua đi lại.
Trong cơn mơ màng, cô khẽ cử động.
Lồng ngực cô khó chịu lắm, tim như quặn thắt lại. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng cảm thấy như vậy. Cái gì là yêu, cô lần đầu tiên nhận ra. Cũng là lần đầu tiên cô thừa nhận. Yêu, rất khó chịu.
Có tư cách gì để chất vấn? Bây giờ đã là quá muộn để nhận ra đã yêu hắn. Dù giờ cô yêu hắn, cô vẫn không là gì so với cô ấy. Phải, cô ấy là cô gái hắn yêu. Còn cô, cô chỉ là người đến sau...
Ngay cả người cũng không phải...
Không còn hắn nữa, mất đi một người ấm áp ở cạnh. Phải, chỉ một người thôi. Cô đã từng trải qua cái chết, thế nhưng lại không biết quý trọng. Cô cố giữ lại tất cả những người quanh cô, cố để bản thân không mất đi ai cả. Thế nhưng lại để lỡ mất hắn, để lỡ mất người mình yêu...
Nếu như lúc đó cô thừa nhận cô thích hắn, chấp nhận tình cảm của hắn, liệu mọi việc có khác?
Nhưng bây giờ không thể khác đi được...
Vậy giờ cô phải làm sao đây? Hắn đã tuyệt tình như thế, thì cô phải làm sao? Còn lại biết bao nhiêu kỷ niệm, một mình cô làm sao để quên? Những ngày bình yên có hắn ở bên... Cô làm sao để quên được hắn, quên đi những cành hoa hắn tặng cô, quên đi nhưng lời dỗ dành hay chọc ghẹo của hắn? Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587210/quyen-1-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.