Dạ Sở Kỳ cầm ván lướt không của mình ra cổng trường. Như thường lệ, sân trường chẳng còn được mấy người.
-Sở Kỳ!
Nghe tiếng gọi, Dạ Sở Kỳ dừng lại, có điều lại không quay đầu. Cô rất muốn làm như không nghe thấy, nhưng chân lại không thể bước tiếp.
Hắn gọi cô là Sở Kỳ...
Cũng phải, "tiểu Kỳ" là cái tên dành riêng cho cô ấy...
-Em... về sao?
Dạ Sở Kỳ quay lại nhìn Hạ Cảnh Dực, vẫn ánh mắt cũ mọi lần.
-Ừ, anh muốn bám theo à? Mau về với Mã Kỳ đi.
Hạ Cảnh Dực tỏ vẻ áy náy muốn nói gì. Hắn đứng thật lâu, nhưng chẳng nói được một lời. Cô tỏ vẻ hắn đang làm cô mất thời gian, bĩu môi quay lưng đi. Hắn kéo tay cô lại.
-Anh xin lỗi...
Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên, cười bỡn cợt.
-Gì? Xin lỗi gì cơ? Anh tưởng thật đấy à? Tôi nghĩ anh chỉ đùa thôi? -Rồi cô tỏ vẻ thông cảm vỗ vai hắn -Tôi sớm biết anh đùa rồi, không cần lo. Nhìn xem anh là ai, tôi nào dám mơ cao.
Nói rồi Dạ Sở Kỳ cười, giơ tay chào.
-Vậy thôi nhé!? Chiều nay tôi có lịch chơi game online rồi, đi trước đây. Hôm nào anh có thời gian, tôi tới tìm chơi với Bạch Ngân. Nếu như không có... cũng không sao. Tôi có thể thông cảm...
Sau đó cô cười một tiếng rồi liền quay lưng, đợi câu trả lời của hắn. Hắn im lặng, một lát mới sau mới mở miệng.
-Ừ.
Nhìn theo cô bước đi, trong lòng hắn như gào thét. Không phải thế, hắn muốn nói nhiều lắm. Thế nhưng hắn phải nói gì đây? Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587194/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.