Dạ Sở Kỳ ngồi xuống ghế bên cạnh Tiêu La Khải. Cậu ta cố tránh xa cô ra.
-Gì thế? Bộ tôi là bom hay sao mà anh tránh xa quá vậy?
-Còn hơn thế nữa. Cô em có biết cô em còn có lực sát thương cao hơn bom không? Nếu để Cảnh Dực thấy tôi ngồi với em, kiếp này của tôi kể bỏ.
Dạ Sở Kỳ bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường.
-Không có tiền đồ!
Tiêu La Khải từ chối cho ý kiến. Cậu lườm nguýt cô.
-Tìm tôi có việc gì?
Dạ Sở Kỳ lúc này mới nhớ tới mục tiêu của mình.
-Đúng rồi, anh giúp tôi mang tên dở người kia đi đâu đó xa xa được không?
-Hả? Cô em bị điên à? Sao tự nhiên lại bảo tôi mang Cảnh Dực đi đâu?
Dạ Sở Kỳ vỗ vỗ trán, điệu bộ chán chường.
-Anh cũng biết tình trạng của tôi mà tên điên đó gây ra rồi đấy. Cứ để anh ta tiếp tục bám vào tôi, vậy việc tôi bị tẩy chay toàn trường chỉ là chuyện sớm muộn. Anh nhìn xem một tiểu khả ái xinh xắn đáng yêu như tôi, vì cái quái gì lại dính dáng tới việc này chứ?
Tiêu La Khải suýt chút té ghế.
-Tiểu khả ái xinh xắn đáng yêu? Đúng là lúc đầu tôi thấy thế đấy, nhưng giờ em chẳng khác gì quả bom nổ chậm cả. Còn Cảnh Dực, hờ~, đừng nhắc tới nữa.
Dạ Sở Kỳ chẳng thèm nghe vào lời nói của Tiêu La Khải.
-Không cần biết hắn đi đâu, tôi cần một tuần. -Cô nghiêm túc.
-Một tuần? -Tiêu La Khải ngạc nhiên.
-Đúng vậy đó.
Tiêu La Khải tỏ vẻ không liên quan.
-Việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587190/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.