Vũ Anh Anh bất ngờ bị kéo đi. Tránh xa hai người kia, liền dừng lại.
-Cậu muốn tôi giúp gì?
-Giúp gì? À, cậu về tập hợp với lớp đi. Chúng ta đường ai nấy đi, cậu không về quấy rầy hai người kia là được.
-Hả?!
-Vậy đi, cậu đã đáp ứng với tôi rồi.
Nói xong Ninh Diễm Kiều bỏ đi. Vũ Anh Anh ngẩn một hồi, cuối cùng hiểu được. Về thì về! Dạ Sở Kỳ không về tập hợp cũng không sao, nhưng cô không về thì nhất định có chuyện. Ai bảo Dạ Sở Kỳ đi riêng còn cô đi với lớp chứ!?
Vũ Anh Anh lẩm bẩm mấy câu mắng Ninh Diễm Kiều và Hạ Cảnh Dực, bực bội cất bước.
-Hôm nay tôi nhớ, sau này liền trả lại cho hai người!
Ở phía hai người nào đó, Dạ Sở Kỳ vẫn còn đang ngớ ra.
Hạ Cảnh Dực rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn thầm tán dương Ninh Diễm Kiều. Để lại cho hắn phần quà lớn như vậy, khi về nhất định cảm ơn một tiếng.
-Giờ em đi đâu?
Dạ Sở Kỳ bị Hạ Cảnh Dực gọi tỉnh, liền phản ứng.
-Đi mất rồi? -Cô gần như chạy loạn lên -Tôi không biết đường về mà. Làm sao bây giờ?
Đến Bạch Ngân cũng cảm thấy Dạ Sở Kỳ ngơ thật. Rõ ràng cạnh cô vẫn có người có được không?
-Tôi dẫn em về. Giờ em đi đâu? -Hạ Cảnh Dực hỏi lại.
-Khu số 8 của /Thị Trấn Xanh/. Khách sạn Lục Nhan.
-Nhà em thích số 8 quá nhỉ?
-Vì đó là khu ở trung tâm thi trấn!
-Rồi rồi, tôi biết rồi. Nhà tôi cũng ở gần đó, tôi đưa em về.
-Thì đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587182/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.