Nhìn Tả Y Y mặt mày đỏ như quả... Từ từ, gọi là quả gì ấy nhỉ? Quả màu đỏ... À, đỏ như quả nho. Dạ Sở Kỳ cười khúc khích, lại ăn thêm một miếng nho khô.
-Chị thấy em nói đúng không?
Tả Y Y im lặng. Dạ Sở Kỳ định đánh vai Tả Y Y một cái, chợt nhớ cả người vương đầy dây điện, đành thôi. Cô bĩu môi.
-Anh Hai đã thế, chị lại thế này, bao giờ thì em có chị dâu?
Mặt Tả Y Y càng đỏ. Dạ Sở Kỳ giở giọng khuyên nhủ:
-Em nói này nhé, anh Hai em...
Dạ Sở Kỳ đột nhiên im bặt. Cô cúi đầu lặng đi.
Bởi vì cô có biết gì đâu!
Dạ Sở Hiên đúng là anh Hai cô, cô vẫn gọi anh là "anh Hai", nhưng căn bản cô chẳng biết gì về anh cả. Nghĩ tới đây cô bỗng thấy tủi thân ghê gớm. Cô với anh mang chung dòng máu, cô là em ruột của anh, nhưng thực tế, em gái của anh đã chết, còn cô thì sống tạm bợ ở thân thể này chờ qua từng ngày tuổi thọ của mình. Cô căn bản không có người thân ở cái thế giới này...
"Nếu anh biết mình không phải em gái anh thì sẽ thế nào nhỉ?". Dạ Sở Kỳ đột nhiên nghĩ vậy. Rồi cô lắc đầu xua tan ý nghĩ vớ vẩn. Dù sao thì em gái anh cũng đã chết, cô có thể thay cô ấy tiếp tục sống và làm những điều cô ấy chưa kịp làm. Vậy không phải đều rất tốt sao?
-Anh Hai em là một tên cuồng em gái. -Dạ Sở Kỳ thì thầm, và cô biết cô đang nói quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587171/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.