Phi hành khí dừng lại trước một biệt thự thật lớn, Liên Kỳ Quang xuyên qua cửa sổ nhìn biệt thự cao không đỉnh trước mặt, ý tưởng đầu tiên trong đầu là, nếu tang thi xuất hiện thì nơi này có thể xem là chỗ trốn tốt.
“Liên thiếu, mời!” An Dịch bước xuống, thực thân sĩ vì Liên Kỳ Quang mở cửa xe.
Liên Kỳ Quang leo xuống, lãnh tĩnh đi theo An Dịch cùng một đám nam nhân đi tới trước cổng biệt thự. An Dịch đi tới cạnh cổng, đưa tay đặt lên màn hình, theo tia sáng đỏ quét qua, một hình ảnh giả lập của một ông cụ xuất hiện trước mắt: “Tề bá, tụi con về rồi.” An Dịch hơi gật đầu, thu đi ý cười, thoạt nhìn đặc biệt tôn kính.
“Tiểu An a?” Ông cụ được gọi là Tề bá lộ ra nụ cười hòa ái: “Vào đi.”
Cổng chậm rãi di động mở ra.
“Liên thiếu, đi thôi.” An Dịch thu tay lại, hướng tới Liên Kỳ Quang làm ra tư thế mời.
Đi theo An Dịch vào biệt thự, cả khoảng sân rộng lớn được lót đá màu trắng ngà, có bệ phun nước, hai bên gieo trồng những khóm hoa xanh um tươi tốt, vài người máy đang cắt tỉa. Đóa hoa đỏ rực lay động, nhụy hoa màu vàng nâu vươn dài theo cơn gió mà đong đưa. Hoa rất đẹp, nhưng Liên Kỳ Hoa cũng không nhìn nhầm, một con bọ lớn cỡ móng tay bay ngang qua, lập tức bị nhụy hoa kia dùng tốc độ nhanh như chớp túm lấy nhét vào trong tâm hoa.
Băng qua sân, đi tới trước biệt thự, một ông cụ mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-lam-vo-thieu-tuong/2804015/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.