Lần này Liên Kỳ Quang cảm giác ngủ một giấc thật sâu, không còn giật mình tỉnh lại như trước. Đờ đẫn tỉnh lại, nghênh đón là một mảnh trắng toát hệt như lần đầu tiên tới thế giới này.
Liên Kỳ Quang mờ mịt nhìn thiết bị máy móc xung quanh, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn đủ loại dây nhợ cắm trên người, dứt khoát rứt ra, trong mắt hiện rõ chán ghét.
Hai tay nắm lại, cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức lực, Liên Kỳ Quang có chút kinh ngạc.
Cơ thể đầy sức mạnh, thân thể thoải mái chưa từng có làm trái tim cậu nảy lên thình thịch. Trong lòng Liên Kỳ Quang có chút tia sáng hi vọng, vội vàng kiểm tra không gian của mình, chờ thấy được tình huống bên trong thì ngay cả Liên Kỳ Quang cũng không khỏi kinh hãi mở to mắt.
Không gian, lại biến dị.
Hiện giờ không gian không chỉ rộng mấy trăm mét vuông như đời trước, mà là vô hạn. Không chỉ như vậy, đời trước không hề có cây cỏ gì cả, mà hiện giờ lại là rừng cây mênh mông vô bờ, liếc mắt nhìn lại, xanh um tươi tốt, một gốc kế một gốc, cơ hồ không thấy khe hở.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang trầm xuống, khóe môi mím lại. Không gian biến dị, trở nên càng vô dụng hơn! ! Vật tư của cậu đâu? Thức ăn của cậu đâu? Súng của cậu đâu? Cậu cần mớ cây cỏ đó làm quái gì! Đâu có ăn được! Lúc đánh nhau cái thân mình còm cỏi này chống chọi nổi sao! ?
Liên Kỳ Quang đè nén cơn giận, phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-lam-vo-thieu-tuong/2803783/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.